Nhiệm Vụ Công Lược [...] – Chương 4

Người quản gia và các người hầu thấy hành của , tất cả đều lộ vẻ ngạc nhiên.

"Anh Cố, ..." người quản gia định rồi lại thôi.

Cố Thanh Hà không để ý, đẩy cửa tầng hầm và bước vào.

Không khí ẩm thấp tối tăm ập vào mặt, còn khó chịu hơn cả những gì tưởng tượng.

Tường phủ đầy vệt mốc, nước đọng khắp sàn nhà. Sắc mặt Cố Thanh Hà lập tức tái xanh.

"Đây là cách các người chăm sóc ấy sao?"

Cố Thanh Hà bất ngờ gầm lên, khiến quản gia và người hầu sợ hãi cúi đầu.

"Tại sao nơi quỷ quái này lại ẩm ướt thế này? Bẩn thỉu thế này sao ở người ? Tại sao các người không dọn dẹp?"

Giọng Cố Thanh Hà càng lúc càng to, ánh mắt đầy phẫn nộ và tự trách.

Mọi người không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu chịu cơn thịnh nộ của Cố Thanh Hà

. Đột nhiên, ngừng gầm thét, nhận ra một sự thật kinh hoàng: tôi đã bị nhốt trong cái nơi quỷ quái này suốt bốn năm trời.

Cố Thanh Hà nhanh chóng bước đến cánh cửa bí mật trong tầng hầm, dùng chìa khóa người quản gia đưa để mở cửa.

Động tác vội vã, cắm chìa khóa mấy lần mới vào ổ.

Khi đẩy cửa ra, tôi nghe thấy hít một hơi thật sâu.

Nhưng chính hơi thở đó suýt khiến kinh tởm đến mức nôn mửa.

Mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt, căn phòng tối còn ẩm ướt gấp trăm lần bên ngoài.

Vách tường bong tróc khắp nơi, trần nhà giăng đầy mạng nhện, sàn phủ rêu xanh, nước đọng khắp nơi, tất cả đều tỏa ra mùi thối rữa.

Ngay khi cửa mở, thậm chí có một con chuột chạy vụt qua chân .

Gương mặt Cố Thanh Hà hiện lên hàng loạt biểu cảm phức tạp.

Đầu tiên là khiếp sợ, mắt trợn tròn, miệng hé mở.

Sau đó là không tin, chau mày, mím môi.

Tiếp đến là sợ hãi, mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Cuối cùng là tuyệt vọng, ánh mắt trống rỗng, cơ thể run rẩy nhẹ.

"Giang Ly đâu…" - Cố Thanh Hà lẩm bẩm, "Giang Ly đâu rồi?"

Anh bắt đầu điên cuồng lục soát, lật chăn, mở ngăn kéo, thậm chí kiểm tra từng góc nhỏ.

Nhưng dù tìm thế nào, cũng không thấy dấu vết của tôi.

Tôi đứng bên cạnh, tất cả, rất muốn với rằng tôi đang ở đây, tôi biết, sẽ không bao giờ nghe giọng của tôi nữa.

Hệ thống lạnh lùng : "Có vẻ như, cuối cùng ta cũng nhận ra nỗi đau mất rồi."

Tôi lặng lẽ Cố Thanh Hà suy sụp.

Anh quỳ xuống đất, ôm đầu, cơ thể run rẩy không ngừng.

Đột nhiên, Cố Thanh Hà ngẩng phắt đầu lên, trong mắt lóe lên tia sắc bén.

Anh dường như nhận ra điều gì đó, biểu cảm trên mặt từ bi thống chuyển sang phẫn nộ.

"Gọi tất cả mọi người đến đây."

Cố Thanh Hà lạnh lùng với người quản gia, giọng mang theo mệnh lệnh không thể chối từ.

Người quản gia run rẩy gật đầu, chẳng mấy chốc, tất cả người hầu đều tập trung trước cửa tầng hầm.

Ánh mắt Cố Thanh Hà quét qua mặt từng người, giọng lạnh như băng:

"Giang Ly đi đâu rồi, không ra , đừng mong ai sống sót rời khỏi đây."

Các nữ hầu run rẩy cúi đầu, không ai dám vào mắt Cố Thanh Hà.

"Nói!" Cố Thanh Hà đột nhiên gầm lên, khiến các nữ hầu giật mình.

Thấy không ai lên tiếng, Cố Thanh Hà chụp lấy chai rượu vang trên kệ, hung hăng ném vào tường.

Ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, "Tôi hỏi lại lần nữa, ai, đã thả Giang Ly đi?"

Một nữ hầu cuối cùng cũng sụp đổ, ta quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng: "Xin lỗi, Cố... Tôi... chúng tôi bị ép phải dối ..."

"Ai ép?" Cố Thanh Hà truy hỏi.

Nữ hầu do dự một lúc, cuối cùng vẫn ra sự thật: "Là... là Diệp Hoan..."

Sắc mặt Cố Thanh Hà lập tức tái xanh, "Cô ta bảo các ngươi dối điều gì?"

Nữ hầu nghẹn ngào : "Một tháng trước... chúng tôi phát hiện Giang… Giang đã... đã qua đời... Cô Diệp Hoan không cho chúng tôi với , còn bắt chúng tôi tiếp tục giả vờ như Giang vẫn còn sống..."

Cơ thể Cố Thanh Hà đột nhiên giật mạnh, như bị sét đánh.

Ánh mắt trở nên trống rỗng, môi run nhẹ. "Cô ... cái gì?" Giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...