Nhiệm Vụ Công Lược [...] – Chương 2

Cố Thanh Hà vội vàng cúp điện thoại, một thoáng bất an lướt qua gương mặt .

Anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Giang Giang, trong mắt lộ ra những cảm phức tạp.

"Giang Giang, mày cũng nhớ ấy phải không?" - Anh thì thầm.

Tôi lơ lửng bên cạnh, người đàn ông đã từng tôi sâu đậm này, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Hệ thống hừ lạnh một tiếng: "Hừ, giờ mới nhớ ra à? Muộn rồi."

Tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ Cố Thanh Hà.

Anh nhíu chặt mày, ngón tay không ngừng gõ lên đùi, rõ ràng đang rất lo lắng.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại reo lên.

Cố Thanh Hà nhanh chóng nhấc máy, giọng có chút run rẩy: "Thế nào rồi? Cô ấy vẫn ổn chứ?"

Đầu dây bên kia vọng lại giọng bình thản của người hầu : "Cố tiên sinh, Giang tiểu thư vẫn rất tốt. Cô ấy đã ăn cơm, trông không có gì bất thường."

Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt.

Cái... cái này sao có thể?! Cô ta đang dối!

Tôi đã chết rồi, tôi đã chết rồi mà Cố Thanh Hà!

Tôi lao đến trước mặt Cố Thanh Hà, cố gắng để cảm nhận sự hiện diện của tôi, dù tôi gì, vẫn không có biểu cảm gì.

Hệ thống lạnh lùng : "Cô đã chết rồi, ta không thể thấy ."

Cố Thanh Hà thở phào một hơi, cơ thể căng thẳng rõ ràng đã thả lỏng xuống.

"Được, tôi biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Cố Thanh Hà trở về vẻ lạnh lùng như cũ.

Đúng lúc này, một chạy đến.

"Thanh Hà!" - Trong giọng của ta có tiếng khóc, "Thì ra ở đây!"

Cố Thanh Hà chưa kịp quay người, đã từ phía sau ôm chặt lấy .

Cơ thể ta hơi run rẩy, như thể vừa trải qua một cơn hoảng sợ tột độ.

"Sao ?" - Cố Thanh Hà nhẹ nhàng hỏi, cố gắng xoay người.

càng ôm chặt hơn, giọng nghẹn ngào, "Em... em vừa mơ thấy một giấc mơ đáng sợ. Mơ thấy rời bỏ em... Em sợ lắm... Thanh Hà, sẽ không rời bỏ em đúng không?"

Cố Thanh Hà im lặng một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ta, "Không đâu."

Tôi cảnh tượng này, trong lòng dâng lên một nỗi cay đắng.

Đã có lúc, tôi cũng từng như thế, nép vào lòng tìm kiếm sự an ủi.

Tuy nhiên, ngay lúc này, tôi ý đến một chi tiết.

Mặt đang hướng về phía tôi.

Ở góc độ mà Cố Thanh Hà không thể thấy, biểu cảm của ta đột nhiên thay đổi.

Gương mặt vốn đáng thương tức khắc trở nên lạnh lùng và xảo quyệt.

Khóe môi ta cong lên một nụ đắc ý, trong mắt lóe lên tia sáng ranh mãnh.

Biểu cảm này chỉ duy trì trong thoáng chốc, rất nhanh đã trở lại vẻ đáng thương như cũ.

Nếu không phải tôi cờ thấy, có lẽ sẽ không bao giờ phát hiện ra bộ mặt thật của ta.

Hệ thống lạnh một tiếng, "Thấy chưa? Đây chính là người thay thế . Một người phụ nữ hiểu rõ cách thao túng tâm lý đàn ông hơn ."

Cố Thanh Hà xoay người, ôm chặt lấy , hôn lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt ta.

đột nhiên ngẩng đầu, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm : "Thanh Hà, em vẫn sợ sẽ rời bỏ em, em... em có thể lấy không? Em muốn trở thành vợ , cùng đi hết quãng đời còn lại."

Cơ thể Cố Thanh Hà rõ ràng cứng đờ một chút, ánh mắt trở nên hoảng hốt.

thấy , trong mắt lóe lên tia bất an, vội vàng giải thích: "Em không muốn bị người ta nhân của nữa. Thanh Hà, em thật sự rất , cũng rất quan tâm đến . Chúng ta ở bên nhau đã lâu như rồi, chẳng lẽ không thể cho em một danh phận sao?"

Cố Thanh Hà im lặng rất lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu: "Được, tôi đồng ý."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...