Nhiệm Vụ Công Lược [...] – Chương 1

Cố Thanh Hà đã từng tôi đến tận xương tủy.Anh xây dựng cho tôi một tòa lâu đài cổ tích độc nhất vô nhị. Lúc ở đỉnh cao sự nghiệp, đã tuyên bố với cả thế giới rằng, cả đời này chỉ cưới mình tôi. Thế ngay trong đêm trước lễ đính hôn, phát hiện ra cuốn nhật ký công lược mà tôi lén lút ghi chép.Trong đêm mưa gió bão bùng ấy, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm, như thể muốn nuốt chửng tôi vào trong đó."Giang Ly, thì ra em đã lừa dối suốt bao lâu nay! Em tiếp cận , chỉ để hoàn thành nhiệm vụ công lược của em thôi sao?""Còn 1% nữa là hoàn thành rồi, em vui lắm phải không?""Giang Ly, em đừng hòng rời xa !"Chính lúc đó, tôi mới hiểu hóa hận, khủng khiếp đến nhường nào.Tôi muốn với không phải đâu, qua bao nhiêu năm gần gũi thân thiết, tôi đã thật sự rồi. Nhưng bóp chặt cổ tôi, tôi không thể lời nào.Cố Thanh Hà hủy tất cả những thứ chuẩn bị cho lễ đính hôn, nhốt tôi vào tầng hầm, cho đến tận hôm nay."Nhiệm vụ thất bại! Ký chủ sẽ vĩnh viễn mắc kẹt trong thế giới này!""Phát hiện chỉ số sinh mệnh giảm sút, xin ký chủ giữ tỉnh táo!""Ký chủ, chỉ số sinh mệnh của người đã giảm xuống 10%... 5%...""Ký chủ, ký chủ…"...Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã biến thành một linh hồn phiêu du.Tôi lơ lửng đến bên cạnh Cố Thanh Hà, đang vùi mặt vào ngực một trẻ.Cô thở gấp liên hồi, những ngón tay thon nhỏ luồn vào mái tóc .Trong mắt Cố Thanh Hà tràn ngập dục vọng.Anh thở dốc nặng nề, bàn tay trượt xuống theo đường cong eo của .Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng đẩy Cố Thanh Hà ra."Thanh Hà, em có chuyện muốn với , ba ngày trước em có đi thăm Giang Ly…"Cô dè dặt : "Cô ấy những lời rất khó nghe, em nhất thời nóng giận, nên... nên đã giật mấy sợi tóc của ấy."Cô như sắp khóc, "Em không cố ý đâu, em chỉ là bị ấy dọa sợ thôi..."Hệ thống lạnh một tiếng."Mấy sợi tóc? Hôm đó rõ ràng ta giật của một nắm tóc lớn! Ước chừng hơn 300 sợi! Giật đến hói cả đầu!"Cố Thanh Hà nghe xong, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ nhẹ nhàng : "Chỉ vài sợi tóc thôi tôi."Anh cúi xuống hôn lên trán , "Tôi đã không còn cảm với Giang Ly từ lâu rồi, em mới là người tôi quan tâm nhất bây giờ."Cô vui vẻ ôm lấy cổ Cố Thanh Hà, "Em biết em nhất mà!"Hai người lại quấn quýt lấy nhau, quần áo vứt bừa bãi trên sàn.Trong phòng vang vọng những tiếng thở dốc ám muội.Tôi không thể tiếp nữa, xoay người định rời đi.Nhưng một cỗ lực lượng kéo đã kéo tôi trở lại."Chuyện gì ?" - Tôi hoảng hốt hỏi hệ thống, "Tại sao tôi không đi ?"Hệ thống chậm rãi lên tiếng: "Chỉ khi Cố Thanh Hà phát hiện ra đã chết, mới có thể thật sự rời đi."Tôi sững người.Vậy là tôi phải ở đây mãi, Cố Thanh Hà và một người phụ nữ giống tôi đến tám phần quấn quýt bên nhau sao?"Cố tiên sinh…"Bên ngoài vọng lại giọng của người hầu .Cố Thanh Hà không kiên nhẫn: "Chuyện gì?""Là về Giang tiểu thư…"Người hầu ngập ngừng một lúc, rồi tiếp tục: "Mấy ngày nay đồ ăn gửi xuống, ấy vẫn không đến. Tôi lo không biết ấy có chuyện gì không..."Nghe đến tên tôi, tác của Cố Thanh Hà khựng lại.Anh nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì đó.Cô bên dưới nhận ra đang phân tâm, không hài lòng uốn éo cơ thể."Thanh Hà, đừng quan tâm đến ta nữa, tiếp tục đi…"Trong mắt Cố Thanh Hà lóe lên một tia giãy giụa.Anh như muốn đứng dậy, đôi chân đã quấn chặt lấy eo .Cố tiên sinh? Người hầu bên ngoài lại gọi thêm một tiếng, "Ngài có muốn đến xem Giang tiểu thư một chút không?"Cố Thanh Hà hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chọn ở lại trên giường.Anh với người bên ngoài: "Không cần. Cô ta không ăn thì để ta đói đi, mang đi đổ đi."Tôi nắm chặt lòng bàn tay.Đã từng có lúc, chiều tôi trăm phần, chỉ hận không thể dâng cả thế giới đến trước mặt tôi.Giờ đây, trong mắt , tôi thậm chí còn không bằng một người xa lạ.Hệ thống lạnh một tiếng: "Hừ, đàn ông. Miệng , quay đầu đã có thể quên ngay. Loại không đáng tin cậy này, có gì đáng lưu luyến chứ?"Tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ người đàn ông mà tôi đã từng sâu đậm này.Hệ thống dường như nhận ra điều gì đó, giọng điệu bỗng trở nên vui mừng: "Ký chủ, cảm của dường như không có nhiều dao ? Cô đã buông bỏ rồi sao?""Có lẽ . Dù sao, người chết cũng không nên có quá nhiều vướng bận."Những ngày tiếp theo, tôi luôn đi theo bên cạnh Cố Thanh Hà, kia những điều lãng mạn mà chúng tôi đã từng .Anh cả công viên Disneyland, đưa chơi hết tất cả các trò.Khi màn đêm buông xuống, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, chiếu sáng bóng hình hai người ôm nhau.Ngày hôm sau, họ đến rạp chiếu phim. Cố Thanh Hà cả rạp, họ chẳng xem phim gì cả.Trong bóng tối, hai người cuồng nhiệt, những tiếng ám muội vang vọng trong rạp trống trải.Ngày thứ ba, Cố Thanh Hà tặng một tòa lâu đài như trong truyện cổ tích.Hệ thống cuối cùng cũng không chịu nổi: "Đây không phải là cung điện ta đặc biệt xây cho sao? Xem ra trong lòng ta, cũng chẳng có gì đặc biệt!"Phải đấy, tôi cũng đã từng ngây thơ nghĩ rằng mình rất đặc biệt.Cuối cùng, vẫn bị thực tế tát cho một cái đau điếng.Trong đêm khuya tĩnh mịch, Cố Thanh Hà đột nhiên đứng dậy, đi qua hành lang dài, đến vườn hoa sau lâu đài."Giang Giang, lâu rồi không gặp."Anh khẽ , đưa tay vuốt ve đầu một con lạc đà Alpaca màu trắng.Tôi sững người.Giang Giang, đây không phải là con lạc đà Alpaca mà tôi và Cố Thanh Hà cùng nuôi sáu năm trước sao?Nó... vẫn còn sống.Cố Thanh Hà cầm lược, cẩn thận chải lông cho Giang Giang.Động tác của rất nhẹ nhàng, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng mà tôi đã lâu không thấy."Cố tiên sinh, ngài lại đến thăm Giang Giang rồi.", Người chăn nuôi cung kính .Cố Thanh Hà gật đầu: "Sao Giang Giang gầy đi nhiều thế? Có phải bị bệnh không?"Người chăn nuôi thở dài: "Nói cũng lạ, từ một tuần trước, Giang Giang đột nhiên không chịu ăn gì nhiều. Chúng tôi đã mời bác sĩ thú y đến khám, cũng không tìm ra vấn đề gì."Tay Cố Thanh Hà khựng lại, ánh mắt trở nên có phần hoảng hốt."Một tuần trước…" - lẩm bẩm.Cố Thanh Hà lấy điện thoại ra, vẻ mặt hoảng hốt bấm gọi một dãy số."Cô mau xuống tầng hầm xem Giang Ly còn ở đó không…" 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...