Nhưng ngoài dự đoán của ta, Hoàng trưởng tôn không những không hoảng sợ, mà còn có chút hưng phấn.
“Bọn họ muốn giet ta, đối với ta mà , đây chẳng phải là một cơ hội sao?”
Sau đó, hắn ta, nghiêm túc : “Sau thư phòng có một mật đạo, ngươi hãy theo đường đó mà ra ngoài. Ngay khi ra khỏi đó, lập tức đến tìm Trần công công bên cạnh Hoàng gia gia, với ông ta rằng ta sắp bị thiêu chet, xin ông ấy mau dẫn Hoàng gia gia tới cứu ta!”
Nghe đến hai chữ “mật đạo”, ta đứng sững tại chỗ.
Mọi người đều nghĩ Hoàng trưởng tôn bị nhốt trong lãnh cung, không có cách nào thoát ra ngoài. Nhưng hắn lại có mật đạo?!
Ta do dự, thấp giọng hỏi: “Nhưng nô tỳ chỉ là một cung nữ nhỏ bé, Trần công công là người thân tín của Hoàng đế. Ngài nghĩ ông ấy sẽ tin lời ta sao?”
Hoàng trưởng tôn ta như một kẻ ngốc, sau đó nhét một miếng ngọc bội vào tay ta.
“Đây là tín vật của ta, ngươi chỉ cần mang nó đến là .”
Lúc này, ta hoàn toàn hiểu ra.
Hắn đang muốn diễn khổ nhục kế, để đánh lòng trắc ẩn của Hoàng đế!
Hoàng đế luôn thương vị Hoàng trưởng tôn này, một khi chứng kiến cảnh cháy sinh ly tử biệt, nhất định sẽ cảm thấy áy náy, và sẽ gần gũi với hắn hơn.
Nếu chuyện này thành công, không chỉ giúp hắn sủng ái trở lại, mà còn giúp Đại hoàng tử có cơ hội quay về!
Hiểu rõ điều này, ta không chần chừ nữa, cũng nhanh chóng đưa ra một cầu.
“Điện hạ muốn nô tỳ giúp đỡ, tất nhiên nô tỳ sẽ tuân lệnh. Nhưng… nô tỳ cũng có một thỉnh cầu.”
Hoàng trưởng tôn ngẩn ra, không ngờ trong cảnh cấp bách này mà ta vẫn dám mặc cả với hắn.
Hắn nheo mắt: “Nói đi.”
Ta hít sâu một hơi, cung kính đáp: “Nô tỳ vốn họ Tô, tên là Tô Du, là nhị tiểu thư của Tô tướng phủ bị bãi miễn. Nô tỳ không cầu phú quý, chỉ mong điện hạ một ngày nào đó có thể giúp một lời trước Thánh thượng. Bên ngoài biên cương lạnh giá, phụ thân nô tỳ một lòng trung thành, tất cả đều là vì điện hạ và Đại hoàng tử mà thôi…”
Hoàng trưởng tôn giật mình, ánh mắt chợt lóe lên kinh ngạc.
“Ngươi là người của Tô gia?”
Ngay sau đó, hắn gật đầu: “Được, ta hứa với ngươi!”
Nghe hắn đồng ý, ta không chần chừ thêm giây nào, lập tức theo mật đạo thoát ra ngoài.
Mật đạo dẫn ta đến một khe đá sau giả sơn trong Ngự Hoa Viên, cách ngự thư phòng của Hoàng đế không xa.
Không có thời gian suy nghĩ, ta lập tức chạy về phía Trần công công!
15
Ta đưa tín vật lên, tiểu thái giám bảo ta chờ một lát.
Trong lòng ta thấp thỏm không yên, lo lắng vô cùng.
Dù sao trong hoàng cung này, kẻ nào cũng chỉ biết thấy sang bắt quàng họ, giờ Thái tử bị phế, Thành vương lại là con trai ruột của Hoàng hậu.
Ai lại dám vì một vị Hoàng trưởng tôn thất thế mà đắc tội với Hoàng hậu và Thành vương đây?
Nhưng điều khiến ta bất ngờ là Trần công công lại xuất hiện rất nhanh.
Ông ta nôn nóng hỏi: “Tín vật này là của Hoàng trưởng tôn đưa cho ngươi sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Ta không dám chậm trễ, lập tức thuật lại lời của Hoàng trưởng tôn:
“Công công, không xong rồi! Có người muốn phóng hỏa giet chet Hoàng trưởng tôn! Ngài mau bẩm báo Hoàng thượng, nếu không sẽ không kịp mất!”
Quả nhiên, lửa cháy lan rất nhanh, ta vừa mới đến, Thanh Huy Điện bên kia đã bốc lên từng làn khói dày đặc.
Trần công công lo lắng đến mức nước mắt sắp rơi, lập tức chạy vào trong tìm Hoàng đế.
Hoàng đế vừa nghe Hoàng trưởng tôn bị ám , toàn bộ oán hận trước đó đều bị ném sang một bên, tự mình dẫn theo cấm vệ quân chạy đến cứu hỏa!
Hoàng trưởng tôn, quả nhiên là một kẻ giỏi diễn kịch từ nhỏ.
Trong trận lửa lớn ấy, hắn gào thét khản giọng:
“Hoàng gia gia! Hoàng gia gia cứu con!”
“Lâm Nhi bất hiếu, không thể hầu hạ người nữa!”
“Hoàng gia gia, nếu con chet rồi, xin hãy tha thứ cho phụ thân của con, có không?”
Rõ ràng ai cũng biết đây là diễn trò, lửa cháy đến nơi mà không chạy, còn đứng đó hét to gì?
Nhưng Hoàng đế đã có tuổi, hơn nữa đây lại là đứa cháu thương nhất của ông ta.
Giờ khắc này, qua ngọn lửa, chỉ thấy cháu trai mình đứng trong biển lửa, sao mà không đau lòng?
Hoàng đế vừa khóc vừa ngực:
“Lâm Nhi, là Hoàng gia gia sai rồi! Hoàng gia gia không nên giam con lại!”
“Nếu con có mệnh hệ gì, Hoàng gia gia phải sao để đối mặt với phụ thân con đây?”
Thế là, một màn thâm giữa tổ tôn, cảm trời đất, đã ra đời như .
Lửa cháy rất lớn, không chỉ có Thanh Huy Điện, mà cả một khu vực rộng lớn cũng bị thiêu rụi.
Gần như toàn bộ hoàng cung đều đổ xô đến dập lửa.
Hoàng hậu cũng có mặt, Thành vương cũng đến.
Ban đầu, hai mẫu tử bọn họ chắc chỉ muốn tới xem kịch vui, ai mà ngờ Hoàng đế cũng ở đây.
Hoàng hậu vội vàng đổi sang dáng vẻ hiền từ nhân hậu, tỏ ra hết sức lo lắng:
“Bệ hạ, đây rốt cuộc là chuyện gì ?”
“Thanh Huy Điện sao lại đột nhiên bốc cháy?”
“Lâm Nhi vẫn còn trong đó sao? Nếu con nó có mệnh hệ gì, thần thiếp biết ăn thế nào với mẫu thân đã khuất của nó đây?”
Nói xong, bà ta còn bày ra bộ dáng muốn xông vào biển lửa để cứu người.
Hoàng đế Hoàng hậu như , ánh mắt lại lạnh như băng, không chút lòng.
Thành vương nhịn không chen vào:
“Hoàng mẫu, người đừng lo lắng quá, Lâm Nhi phúc lớn mạng lớn.”
“Nhưng mà… đang yên đang lành, sao lại xảy ra hỏa hoạn? Có phải do Lâm Nhi nghịch ngợm, chơi lửa ra không?”
Chữ cuối cùng còn chưa ra, mặt đã bị Hoàng đế tát mạnh một cái!
“Thành Nhi! Lâm Nhi là đứa con duy nhất của hoàng huynh con! Bây giờ con hài lòng rồi chứ?”
“Nếu Lâm Nhi có gì không hay, trẫm nhất định truy cứu đến cùng!”
Cái huống quái quỷ gì đây?
Chẳng lẽ… chính Thành vương là người sai thích khách phóng hỏa?
Ta vô thức liếc hắn một cái, lập tức bị hắn dùng ánh mắt âm trầm lạnh lẽo chằm chằm lại.
Hoàn toàn không giống với thiếu niên ôn hòa rực rỡ trong trí nhớ đời trước của ta!
Ta nhanh chóng quỳ xuống, với Hoàng đế:
“Hoàng thượng minh! Ngọn lửa này tuyệt đối không thể tự nhiên bốc lên!”
“Nô tỳ đã tận mắt thấy một người có hành tung đáng ngờ, còn đến hỏi đường nô tỳ. Nô tỳ cảm thấy không ổn, nên đã đuổi theo.”
“Lúc lửa cháy, nô tỳ đã ngửi thấy mùi dầu hỏa!”
“Vốn định mở cửa cứu Hoàng trưởng tôn, cửa đã bị khóa chặt từ bên ngoài!”
“Cuối cùng, vẫn là Hoàng trưởng tôn đẩy tín vật qua khe cửa cho nô tỳ, nô tỳ mới có thể tìm đến Trần công công, bẩm báo lên trên!”
Lời ta vừa dứt, sắc mặt Hoàng hậu và Thành vương đột ngột thay đổi.
Hoàng đế lạnh lùng hỏi: “Hai mẫu tử các ngươi, còn gì để không?”
Hoàng hậu và Thành vương lập tức quỳ rạp xuống.
“Hoàng thượng, thần thiếp bị oan!”
“Phụ hoàng, nhi thần không có chuyện này!”
Dù miệng oan, hai người vẫn dùng ánh mắt hung tợn ta, như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta ngay lập tức.
Thật nực , ta đâu có chỉ mặt điểm tên các ngươi là hung thủ đâu?
16
Dưới sự phối hợp của ngự tiền thị vệ và thái giám, Hoàng trưởng tôn rốt cuộc cũng cứu ra khỏi biển lửa.
Chỉ là cánh tay bị bỏng nặng, m,áu thịt bầy nhầy, Hoàng đế đau lòng đến mức suýt khóc.
“Lâm Nhi, là Hoàng gia gia không bảo vệ con tốt, từ nay về sau, Hoàng gia gia tuyệt đối không rời xa con nửa bước!”
Thành vương và Hoàng hậu Hoàng trưởng tôn ôm vào lòng Hoàng đế, sắc mặt từ trắng chuyển xanh, từ xanh chuyển đen.
Cứ như thể trên mặt họ đã khắc sẵn ba chữ “ta là hung thủ”, đáng tiếc… không có bằng chứng.
Mưu sát Hoàng trưởng tôn là đại tội, Hoàng đế ngay lập tức hạ chỉ điều tra triệt để.
Rất nhanh, cung nữ phóng hỏa bị bắt, bị tra tấn thẩm vấn.
Không giống như kiếp trước, bị đánh chet mà không khai. Lần này, nàng ta đã thú nhận, Thành vương là người sai khiến.
Hắn muốn giet Hoàng trưởng tôn, triệt hạ hoàn toàn cơ hội Đông Sơn tái khởi của Đại hoàng tử, để hắn đường đường chính chính trở thành thái tử.
Ta thầm nghĩ, không lẽ đây lại là kế liên hoàn của Hoàng trưởng tôn?
Trước tiên là khổ nhục kế, sau đó lại tung hỏa mù, kéo Thành vương xuống nước.
Không có chứng cứ xác thực, cuối cùng chuyện này bị chìm xuồng, hạt giống nghi ngờ đã gieo vào lòng Hoàng đế.
Thành vương mất hết chức vụ, bị giam lỏng trong phủ, không có thánh chỉ không tự tiện tiến cung.
Còn ta, nhờ công cứu Hoàng trưởng tôn, ban thưởng ngàn lượng hoàng kim, vàng bạc châu báu không đếm xuể.
Trần công công còn chủ hỏi ta có điều gì muốn nhờ.
Ta không dám tham vọng quá nhiều, chỉ cầu xin tìm tung tích của đệ đệ.
Nhờ vào sự giúp đỡ của Trần công công, ta rất nhanh đã tìm đệ đệ.
Chủ nhân trước đây khi biết ta hiện đang ở trong cung, cũng không dám khó dễ, lập tức giao ra khế ước bán thân của đệ đệ.
Nhưng dù tìm thấy người, ta vẫn không thể lập tức đưa đệ đệ trở về.
Dù sao tội nô không thể rời khỏi thân phận nô lệ, ta chỉ có thể tìm một nhà cũ từng quen biết để nhờ họ nhận nuôi, dặn dò họ chăm sóc đệ đệ thật tốt.
Vốn dĩ ta tưởng rằng như là đã đủ.
Ai ngờ, có một ngày, ta bị đưa đến trước mặt Hoàng trưởng tôn.
Lúc này, thương thế của hắn đã khỏi hẳn, tinh thần cũng đã khá lên nhiều.
Đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, khí thế so với ngày trước càng thêm bức người, khiến người ta không dám thẳng.
Ta cúi người cung kính, nhẹ giọng :
“Không biết Hoàng trưởng tôn triệu nô tỳ đến, có điều gì phân phó?”
Hắn ta, chậm rãi :
“Ngươi cứu ta hai lần, bổn điện hạ còn chưa kịp ban thưởng.”
Bạn thấy sao?