14.
Vào buổi tối tại tiệc mừng thọ của Thẩm lão phu nhân , quả nhiên Thái tử sai người mang đến một tượng Phật bạch ngọc tinh xảo tuyệt đẹp. Trong tiệc mừng thọ không thiếu những gia đình quan lại thế gia, khi thấy Thái tử mang đến món quà như , họ trao đổi ánh mắt với nhau: “Xem ra Thẩm gia sắp một bước lên mây rồi.”
“Chẳng phải thế sao, năm xưa Thẩm lão gia chỉ là một tri phủ ngũ phẩm, nếu không phải chọn đứng đúng phía, sao có vinh quang ngày hôm nay.”
“Chỉ tiếc là Thẩm gia không có nhi tử, chỉ có ba nữ nhi, haizz…”
Những lời nhỏ to này đương nhiên không truyền đến bàn chính, lúc này Thẩm lão phu nhân đang bức tượng ngọc mà không khép miệng. Vừa quay ra bà lại thấy Lý Nhung đưa lên một phong thư mời.
“Cuối tháng Thái tử điện hạ sẽ tổ chức yến tiệc thưởng mai đỏ tại phủ, đặc biệt mời toàn bộ các công tử, tiểu thư của các gia đình thế gia trong kinh thành cùng nhau thưởng mai và đối thơ, thiệp mời vốn định phát vào ngày mai, hôm nay nhân dịp mừng thọ lão phu nhân, nên ta tiện thể mang đến đây.”
Chuyện Thẩm Sơ Ngưng ngày ngày chạy ra ngoài, cả phủ trên dưới không ai không biết. Nay có người đưa thiệp mời đến, Thẩm Sơ Ngưng đương nhiên đắc ý ngẩng cao đầu.
Sau khi Lý Nhung xong, Thẩm lão phu nhân thu lại nụ , theo phản xạ liếc mắt qua mấy chất nữ đang ngồi ở bàn dưới, vẫn mỉm hòa nhã gật đầu: “Cảm ơn Thái tử điện hạ đã nhớ đến.”
Thẩm Tự Kiên liếc sắc mặt của Dương Thầm, thấy Dương Thầm cúi đầu uống rượu, không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt có chút phức tạp.
Ta không quan tâm đến đám người bàn đó, người nào người nấy đều có tính toán riêng, chỉ mải cúi đầu nhét vào miệng món thịt kho tàu và giò heo mà bình thường hiếm khi ăn.
Vừa ăn vừa bực dọc trong lòng. Cái gọi là tiệc hoa mai đỏ gì đó, thẳng ra là chọn phi, ai mà thèm đi.
Sau tiệc, quả nhiên Dương Thầm bị Thẩm Tự Kiên gọi vào thư phòng.
Thẩm Sơ Ngưng thì một lòng nghĩ đến yến tiệc cuối tháng, không hề để tâm đến phụ thân mình, hếch mũi không thèm đếm xỉa đến ai, quay người trở về viện của mình.
Chỉ có Thẩm Mộng Nhi lưỡng lự, bước tới kéo tay ta: “Nhị tỷ, nếu Thái tử điện hạ thật lòng có ý, sao lại gọi cả hai chúng ta cùng đi, lẽ nào là…”
Ta Thẩm Mộng Nhi ánh mắt chứa đầy hy vọng, thở dài. Một nương mới mười hai tuổi đã nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình, không phải quá sớm sao.
Ta khẽ mỉm : “Muội chưa đến tuổi, đừng lo nghĩ nhiều thì hơn.”
Chào tạm biệt nhóm người, ta nhấc hộp thức ăn đã chuẩn bị trước đó, quay người chạy nhanh về phòng cùng với Thải Hoàn, khóa chặt cửa chính.
Ta đặt hộp thức ăn lên bàn, Thải Hoàn mang hộp tiền ra.
Thải Hoàn ngồi xổm bên bàn gặm món thịt kho tàu và giò heo ta lén mang về, còn ta bắt đầu chà tay đếm tiền. Đồ tốt lấy từ chỗ Thái tử ban ngày, ngoài bút mực giấy nghiên của Ngọc Hạc Đường, còn lại đều bị chúng ta trả lại.
Mấy ông chủ đó vốn dĩ không muốn cho trả lại, thấy chúng ta đi cùng Thái tử, không dám gì thêm, hoan hỉ cho trả hàng.
Bây giờ hai người chúng ta hộp tiền đầy ngân phiếu, hai mắt sáng trưng. Thải Hoàn miệng đầy dầu mỡ : “Tiểu thư, hôm nay chẳng lẽ người chỉ đơn giản là đi lấy đồ của Thái tử thôi sao?”
Ta ho nhẹ: “Nếu không thì sao? Mấy viện của Thẩm gia này có gì đáng giá, nhất định phải nhắm vào chỗ màu mỡ.”
“Nô tỳ thấy đại tiểu thư và Thái tử có quan hệ rất tốt, tiểu thư như thế này có bị phát hiện không?”
“Ngươi cũng đã hai người họ tốt lắm mà, nếu tỷ tỷ ta thật sự có khả năng khiến Thái tử xin chỉ ban hôn, ta là muội thê của hắn, chút tiền này có là gì.”
Thải Hoàn hơi khựng lại: “Chỉ sợ Thái tử không có ý tốt, hôm nay tiểu thư mặc như , lỡ như…”
Ta phất tay: “Yên tâm, trời có sập thì cũng có ta chống đỡ, cùng lắm thì còn có ‘biểu thiếu gia’ chống đỡ.”
Thải Hoàn suýt nghẹn, vội vỗ ngực kinh ngạc ta: “Tiểu thư, hôm nay nô tỳ đã cảm thấy không đúng, biểu thiếu gia dường như rất quan tâm đến tiểu thư, chẳng lẽ…”
“Đừng nghĩ bậy.”
“Nhưng… tiểu thư, biểu thiếu gia người thực sự không bình thường, Đàm gia ở Tấn Châu giàu có như , nếu người muốn lấy, sao không lấy của ngài ấy?”
Ta hơi giật khóe miệng: “Đừng nghĩ bậy, lấy của Thái tử thì dễ, chứ lấy của biểu thiếu gia thì không . Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, nếu lấy mà xảy ra chuyện gì, không thể tính toán rõ ràng.”
Thái tử không sống lâu, lấy thì cứ lấy thôi. Lợi ích từ chỗ Dương Thầm ta không dám lấy.
Ta là một nhân vật phụ muốn bảo toàn mạng sống, vốn không nên có quá nhiều liên hệ với nhân vật chính trong truyện.
Một khi có liên hệ, sẽ có nhân quả, có nhân quả sẽ bị kéo vào cốt truyện chính.
Nhân vật phụ trong sảng văn nào có kết cục tốt.
Thải Hoàn mơ hồ hiểu, cuối cùng đặt bát đĩa ăn xong vào hộp thức ăn, lau tay giúp ta đếm ngân phiếu.
Cuối cùng hai người đếm hai xấp, Thải Hoàn thở phào, nhét tất cả vào hộp tiền: “Đếm xong rồi, tiểu thư, cộng thêm số tiền đã tiết kiệm trước đó, chúng ta có tổng cộng bốn ngàn năm trăm lượng bạc. Tiểu thư, nhiều bạc như , người thật sự định ra ngoài lập nghiệp sao? Chuyện này chưa từng có tiền lệ, đâu dễ dàng như .”
Trong truyện gốc Thẩm Lăng Sương là kẻ xấu, nha đầu này lại rất tốt.
Khi Thẩm Lăng Sương xuất giá, chính nàng ấy đã thay Thẩm Lăng Sương chắn một mũi tên và chet giữa đường.
Ta nắm tay Thải Hoàn: “Con đường nào cũng không dễ dàng, quan trọng là lựa chọn của bản thân. Thải Hoàn, ngươi hãy nhớ kỹ, nếu muốn sống tốt, tiền bạc chính là điểm tựa. Ta không sẽ lên như diều gặp gió, đảm bảo sau này trong tay ngươi có cửa hàng, mỗi ngày muốn ăn thịt thì ăn thịt, không cần phải sắc mặt ai mà sống, điều này vẫn có thể .”
Thải Hoàn ngạc nhiên: “Nô tỳ cũng có cửa hàng, mỗi… mỗi ngày đều có thịt ăn?”
Ta nghiêm túc gật đầu: “Đúng, muốn ăn bao nhiêu cũng , không chỉ bánh xốp hạng nhất kinh thành có thể ăn đến chán ngán. Sau này không ai có thể đ ánh mắng, chà đạp ngươi nữa.”
Thải Hoàn im lặng hồi lâu, mặt đầy nước mắt: “Tiểu thư…”
Ta thở dài, nắm chặt tay nnagf ấy: “Vì nhất định phải nghe lời, ít quan tâm đến những người trong nhà, đặc biệt là biểu thiếu gia và tỷ tỷ, nếu hai người đó có tĩnh gì, nhất định phải cẩn thận, biết chưa?”
Ánh mắt Thải Hoàn lập tức kiên định, vội gật đầu: “Nghe theo tiểu thư hết.”
15.
Để trốn tránh yến tiệc tại phủ Thái tử, vào đêm trước khi dự tiệc, ta ngồi trong thùng nước để Thải Hoàn dội nước lạnh.
Ai ngờ ta đang run lẩy bẩy, dội nước mới một nửa, đã nghe thấy Linh Ngọc bên ngoài gõ cửa, là đồ mà lão phu nhân gửi đến ngày mai cần dùng.
Ta ngạc nhiên, ban ngày chẳng phải đã định xong rồi sao, sao đêm hôm khuya khoắt lại gửi riêng?
Thải Hoàn ra ngoài mang đồ vào, hai người chúng ta mở hộp gỗ ra , chỉ thấy trong hộp có một chiếc trâm gỗ khắc hình cành mai đơn giản và một đôi hoa tai ngọc trắng tinh xảo.
Dưới trâm gỗ còn đặt một bộ y phục màu trắng tinh khiết và một chiếc khăn choàng lông chồn trắng như tuyết.
Chiếc khăn choàng này trông rất quen, vài ngày trước khi mua áo choàng, ta đã thấy qua trong cửa hàng, chiếc khăn choàng lông chồn trắng nhỏ này tinh khiết không tỳ vết, một chiếc đã tám mươi lượng vàng, lão phu nhân có thể gửi tặng thứ này sao?
Ta nhận ra có điều không đúng, cầm lấy chiếc khăn lông chồn, mới phát hiện dưới đó có gì đó.
Ta rút ra xem, chỉ thấy tờ giấy viết: [Ngày mai đi dự tiệc đúng giờ.]
Quả nhiên. Lại là bút tích của ai đó.
Thải Hoàn không để ý đến tờ giấy, chỉ bộ y phục màu trắng tinh khiết và khăn choàng lông chồn mà nhíu mày: “Lão phu nhân sao lại để tiểu thư mặc cái này đi? Đứng trong tuyết ai còn phân biệt tiểu thư và tuyết chứ?”
Đây đâu phải do lão phu nhân gửi, rõ ràng là Dương Thầm cố ý gửi để ta đi dự tiệc.
Vì sao? Có lẽ là hắn cũng muốn nhân cơ hội trà trộn vào phủ Thái tử, dùng ta bình phong!
Biết hắn nhất quyết muốn ta đi, ta còn dội nước gì? Ta hắt xì, bảo Thải Hoàn cho người dọn dẹp thùng gỗ, tức giận trèo lên giường ngủ ngay.
Tiệc tại phủ Thái tử, mọi người buổi chiều trước tiên đến vào vườn mai thưởng mai, rồi vào tiệc tối.
Chiều hôm sau, Thẩm Sơ Ngưng mặc một bộ váy màu hồng rực rỡ xuất hiện ở cổng, Thẩm Mộng Nhi cũng mặc một chiếc váy lụa màu vàng nhạt, trông rất đáng .
Ba người đứng cùng nhau, chỉ có ta như biến mất trong tuyết.
Thẩm Sơ Ngưng liếc ta, lạnh một tiếng: “Mặc như người tuyết, cũng không sợ mù mắt Thái tử điện hạ.”
Ta thở gấp, má đỏ bừng, vừa muốn thì Thẩm Sơ Ngưng và Thẩm Mộng Nhi đã leo lên xe ngựa: “Không biết phụ thân nghĩ gì, bệnh ra như còn để ngươi đi theo. Tự tìm xe khác đi, đừng lây bệnh cho ta và tam muội.”
Nói rồi không đợi ta, nàng ta đã bảo phu xe lập tức khởi hành.
Thấy nàng ta đi, ta đành quay lại bảo Thải Hoàn gọi xe, lại thấy một chiếc xe ngựa sang trọng khiêm tốn dừng trước mặt.
Tấm rèm dày kéo lên, bên trong thò ra một bàn tay: “Thời gian không còn nhiều, nhị muội, để ta đưa muội đi.”
Nhìn đôi tay đó, ta thầm rủa xui xẻo, cũng chỉ còn cách cắn răng leo lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa bày biện xa hoa, nam nhân ôm lò sưởi, ta ôn hòa: “Nhị muội sao mặt đỏ ?”
Ta trừng mắt hắn: “Lạnh đấy.”
Hắn đưa tay đẩy lò sưởi vào tay ta: “Làm ấm tay đi, đừng để bị lạnh cóng.”
Ta ôm lò sưởi, không vui ngoảnh mặt đi, không hắn nữa, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vừa nhắm mắt, ta chỉ cảm thấy cơ thể như đang bốc cháy, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn nhiều, đến khi tới phủ Thái tử, ta gần như không còn tỉnh táo.
“Tiểu thư, đến nơi rồi.”
Bạn thấy sao?