Nhất Tiếu Hồng Trần – Chương 8

Quách thị nào biết chút sức mọn đó của nữ nhi thị suýt người ta thành ra tội chém đầu. Nếu như thật sự biết rồi, không thể tưởng biểu của thị sẽ vi diệu tới mức nào đâu.

Quan Âm tự nằm trên đỉnh núi Đồ cho nên tiết trời có chút lạnh lẽo. Quách thị bên trong dâng hương mấy lượt, sau đó cùng nữ trụ trì vào hậu đường tụng kinh. Huynh muội bọn họ không có thói quen đó, liền thư thái đi dạo trong vườn.
 
Tuyết rơi lất phất, hoa mai đỏ quanh tự bắt đầu khai hoa, Nghinh Nhạc vận hồng y, thêm áo lông thật dày vẫn bị lạnh. Hai má bỗng nhiên có chút sắc hồng, nàng ngắm hoa, Kính Ngôn từ tốn phía sau nàng như một loại bảo hộ.
 
Địa hình Quan Âm tự rất tốt, có thể từ đó ngắm gần hết thành Mậu Uyển, đôi mắt âm lãnh của Nghinh Nhạc đảo một lượt sau đó trực tiếp dừng lại ở một nơi nọ. Nơi ấy người của Khước Dật gia đang tu sửa một ngôi chùa lớn, ước tính hao tốn mấy vạn lượng vàng. Nghinh Nhạc đột nhiên xoay người lại với Kính Ngôn:

 - Ngày đó nghe khi về tả thừa tướng hung hăng cho người đánh suýt gãy chân tam công tử. Nếu không phải tả thừa tướng lo ngại hắn bị què chậm trễ chức vụ thì có lẽ đã đem chặt hai chân hắn rồi cũng nên.
 
Hai bọn họ nhau, ngoài không trong lòng lại . Bởi vì chưởng quản nội thị vệ thân mang trọng trách, tay chống nạn gỗ giễu dương khắp nơi trong cung. Lần này quả thật khiến hắn ta mất mặt một trận lớn, tin rằng rất nhanh thôi, một khi lành lặn hắn sẽ lại hung hăng hướng huynh muội Khuynh Trường gia mà báo thù.
 
Hai người còn chưa dời bước đã thấy Thanh Ninh công chúa phía xa chầm chậm đi tới. Nàng ta vận lục y giản dị, khoác bên ngoài chiếc áo lông trông không có gì là xứng với vai vế của một vị công chúa cả. Kính Ngôn không thấy nàng ta bởi vì tư thế là đang đối diện tam muội hắn, chỉ thấy Nghinh Nhạc trong mắt sóng sáng một tầng nước trong, hắn hỏi:
 
- Tam muội, thấy cái gì?
 
Kia tam muội hắn có biểu như thế, cơ hồ đều là ấm áp vạn phần, tuyệt đối không dùng để những người bình thường.
 
- Đại ca huynh ái mộ nhân.

Lời kia của Nghinh Nhạc vừa dứt thì Thanh Ninh gót chân cũng đến nơi, nàng ta Nghinh Nhạc ấm áp nhu thuận một cái. Đối phương hiển nhiên như thế đáp lễ, bởi vì bọn họ là bằng hữu.
 
Không phải hiển nhiên một kẻ như Nghinh Nhạc lại có bằng hữu, nàng cũng không cần thiết cùng hoàng thất tạo dựng quan hệ. Mà là khi Nghinh Nhạc tám tuổi cùng phụ thân nàng tiến cung, khi Khuynh Trường tể tướng cùng tiên đế ở đại điện hội họp. Nhũ nương đã đưa nàng dạo chơi ở hoa viên, khi nhỏ Nghinh Nhạc là một hài tử bát nháo, nàng đương nhiên không thể an ổn ngồi một chỗ nên đã lén chạy đến lê đình.
 
Ở đấy Nghinh Nhạc gặp Thanh Ninh công chúa xinh xắn đáng , cả hai chơi vô cùng vui vẻ. Cả hai không nhận thức nguy hiểm, với tay ra hồ hái trộm hoa sen.
 
Thanh Ninh thân thể yếu nhược, lực chân không như Nghinh Nhạc cho nên nàng ta trượt chân suýt rơi. Nghinh Nhạc từ bé dạy võ công, chung quy nàng vẫn là đứa trẻ cho nên không thể kéo Thanh Ninh về lại vẹn toàn. Tình hình nguy hiểm, chính Nghinh Nhạc quyết định ngã thay, nàng đổi vị trí, rơi xuống hồ nước lạnh.
 
Lúc ấy đương là mùa đông, nước trong hồ tựa muốn đóng băng, Nghinh Nhạc rơi xuống dưới nước vẻn vẹn nửa nén hương, cơ hồ suýt đông cứng. Khi Thanh Ninh công chúa tìm người đến lại đụng phải một đám chẳng biết bơi, cứ đứng thành một đám lối bát nháo. Khuynh Trường tể tướng nửa đường rời điện hoàng đế đến hoa viên, phát hiện đám người tập trung ó, hắn đạp đất phi thân đến nhảy xuống cứu người.
 
Đội hình náo loạn cho nên không ai để ý tới có một nam hài độ mười tuổi đang có ý định nhảy xuống hồ. May mắn Khuynh Trường tể tướng đến kịp, nếu không có thêm một đại hoàng tử rơi xuống nước thì trong cung sẽ triệt để loạn lạc mất.
 
Sau lần ngã đó, Nghinh Nhạc thương hàn kéo dài một năm, cho dù là danh y hay viện trưởng viện thái y vẫn là hết cách. Nghinh Nhạc tam tiểu thư Khuynh Trường gia từ đó thân thể yếu nhược, không có khí sắc, là một nữ tử dù chỉ một cơn tiểu phong cũng có thể xô ngã nàng. Nhưng ngoại nhân hết thảy đều không biết đó chẳng qua là một cái vỏ bọc hoàn hảo là lão phụ thân dày công kiến tạo cho nàng.
 
Thanh Ninh công chúa xoay người đối diện Kính Ngôn, khai một nụ vừa phải hữu ý:

- Gặp qua Khuynh Trường đại công tử, công tử an hảo!
 
Kính Ngôn cúi đầu đáp lễ, tác thuần thục lễ độ :

- Thanh Ninh công chúa quá lễ, Kính Ngôn quả thật nhận không nổi đại lễ này.
 
Thanh Ninh công chúa hai má thoáng ửng hồng, nàng ta nhỏ giọng :

- Công tử nhận nổi, Thanh Ninh hướng công tử xem không phải người bình thường, đương nhiên công tử nhận nổi.
 
- Làm sao nhận nổi?

Kính Ngôn đột nhiên biến thành cái đầu heo, không biết thế nào lại thốt ra loại câu hỏi đó.

Thanh Ninh công chúa vốn dĩ má thoáng ửng hồng, hiện tại hoàn toàn biến thành quả cà chua chín. Câm nín uất ức ngậm chặt miệng, chực rơi nước mắt đến nơi.
 
Kính Ngôn trợn mắt trời, hắn sau đó liền cùng tam muội hắn mắt to trừng mắt nhỏ. Tưởng rằng tam muội hắn sẽ một phen bênh vực hắn, ai ngờ hắn sai rồi, rõ ràng là đang tự mình huyễn hoặc.
Bởi vì Nghinh Nhạc hung tợn :

-Đại ca huynh sao lại có thể hỏi nữ tử loại câu hỏi đó chứ?

Nguyên lai trong lời của Nghinh Nhạc khiến huynh trưởng nàng hiểu rằng “Ngươi không biết, không biết thì ngậm chặt miệng vào. Lại đi hỏi ngông cái gì.”
 
Thanh Ninh công chúa dời đôi mắt ngân ngấn lệ sang Nghinh Nhạc, tỏ ý cảm kích. Nhưng Nghinh Nhạc lại ra đang bị mắng “Đại ca của ngươi chính là cái đồ đầu heo chết tiệt.”

Tất nhiên là do Nghinh Nhạc nghĩ, bởi vì Thanh Ninh công chúa không thể nào ra lời ấy . Tuyệt đối không nha!
 
Ba người ở trong cái hoàn cảnh không thể nào khó xử hơn, Nghinh Nhạc không buồn tiếp tục , nàng thơ thẩn trời. Thanh Ninh công chúa đi không ở không xong, nàng ta mím môi xuống mặt đất, tựa hồ muốn cho đất hoá vàng.

Kính Ngôn thấy lỗi lầm chính là tồn tại nơi hắn cho nên hắn ho nhẹ một cái :

- Kia tam muội, là ngu ca không thấu đạt lí, về sau sẽ chậm rãi hướng muội học hỏi.
 
Hắn hướng Thanh Ninh công chúa tiếp:

-Công chúa xin đừng để tâm, tại hạ ngu dốt, hiện tại bồi tội cùng công chúa. Ngài muốn lễ bồi tội gì tại hạ cũng tuyệt không khước từ.
 
Thanh Ninh công chúa bộ dạng lễ độ nho nhã vừa phải, thật tâm ăn năn kia của Kính Ngôn mà nhen nhóm lửa vui mừng. Môi đào muốn cong lên một cái lại không dám vì sợ bằng hữu Nghinh Nhạc chê. Thanh Ninh công chúa lớn lên tuy rằng học thành một tài nữ, mà niềm kiêu ngạo nhất nàng ta vẫn cho là lễ giáo của bản thân. Cho nên hiện tại dù trong lòng có mạnh mẽ nhảy múa, vui đến chết đi sống lại vẫn là tuyệt đối không , không thể nha.
 
Nghinh Nhạc trong lòng đem hai người họ cẩn thận tra khảo. Vị bằng hữu Thanh Ninh kia đã hướng huynh trưởng nàng đem lòng ái mộ, mà không dám không thể ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...