Nhất Niệm Thành Kỳ – Chương 142

Chương 141: Tình , tương lai

Sau khi Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ come out thành công, hai người cùng đăng lên trang cá nhân Wechat một bức ảnh.

Bức ảnh chụp bầu trời trong trẻo từ trong phòng ra, ánh mặt trời xán lạn, từng ánh sáng vàng chiếu xuống. Toàn bộ cảnh tượng tươi mới dịu dàng, khiến ai cũng có thể cảm nhận sức sống hừng hực, đây cũng là một ám thị của hai người.

Ngụ ý là của hai người, cũng có ngụ ý là tương lai của cả hai.

Điều này cũng tương đương với việc công bố , bè lần lượt vào nhấn like và bình luận, Tôn Nhược Vi trực tiếp nhắn tin riêng trêu . Lúc này Lam Vu Hân vừa rơi vào nồng nhiệt mới biết tốt đã xảy ra chuyện gì, vội gọi điện hỏi han, hò hét bảo hai người nhất định phải tới nhà mình tụ tập, come out thành công tất nhiên phải chúc mừng.

Bạc Mộ Vũ lo lắng hỏi có mặt Tô Mạn hay không, Lam Vu Hân biết lo lắng của Bạc Mộ Vũ, vội giải thích chuyện này đã Tô Mạn đồng ý, hiện tại hai người đang ở chung.

Lúc này Bạc Mộ Vũ mới thở phào đáp ứng, trong lòng cũng cảm thấy vui cho Tô Mạn. Cho dù ở chung, cũng chính là quan hệ với Lam Vu Hân đã tiến triển tới bước ổn định, cũng đại diện cho việc Tô Mạn thích ở chung với Lam Vu Hân.

Khoảng thời gian này không ai kể cho Lam Vu Hân về chuyện Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ come out, khi Bạc Mộ Vũ đi , cho dù chuyện với Tô Mạn cũng không có cơ hội thích hợp nhắc tới chuyện riêng tư, lần này gặp nhau vừa hay có thể trò chuyện, hơn nữa Bạc Mộ Vũ cũng rất quan tâm rốt cuộc Tô Mạn và Lam Vu Hân qua lại với nhau thế nào.

Mọi người hẹn nhau cuối tuần, gần tới trưa thứ bảy, Giang Trần Âm lái xe đưa Bạc Mộ Vũ cùng tới biệt thự của Lam Vu Hân.

Vừa dừng xe Lam Vu Hân đã vội vàng đánh giá kĩ càng hai người, khiến Bạc Mộ Vũ nhíu mày lại. Lam Vu Hân không để tâm ha ha, sau đó ôm lấy Giang Trần Âm ngắm nghía.

"Ghê gớm quá ghê gớm quá, người gặp chuyện vui tinh thần phấn khởi nhỉ!" Lam Vu Hân vui vẻ không thôi, "Người phụ nữ vừa có sự nghiệp vừa có cũng thật khác biệt, tinh thần tốt tới nhường nào kìa, giống như uống thuốc đấy."

"Cậu mới uống thuốc." Giang Trần Âm hung dữ mắng, "Cậu lại kéo kéo đẩy đẩy cùng mình, không sợ thấy sẽ phiền phức cho cậu à?"

Giang Trần Âm nhớ lần trước Bạc Mộ Vũ với mình những lời hai người kia với nhau trước khi ôm ấp ở bãi đỗ xe, Tô Mạn để ý Lam Vu Hân tiếp tục không giữ chừng mực với người khác, khi đó Lam Vu Hân còn cam đoan sẽ không tái phạm. Nếu để Tô Mạn thấy, khó tránh người nào đó phải quỳ bàn giặt.

Quả nhiên Giang Trần Âm vừa xong, mặt mày Lam Vu Hân lập tức biến sắc, lùi sau một bước sửa sang quần áo của bản thân, giả vờ dáng: "Được rồi, mời hai vị đi theo theo tôi, bà xã tôi đã chuẩn bị cơm canh để chiêu đã hai vị."

Bạc Mộ Vũ không nhịn cong môi: "Bà xã chị..."

Lam Vu Hân nghe xong, mặt mày nhuộm lên vui vẻ: "Bà xã chị chính là bà chủ em!"

"Ồ..." Bạc Mộ Vũ nhàn nhạt đáp một tiếng, Giang Trần Âm đang nở nụ một cái rồi : "Vậy bà xã em cũng là bà chủ chị."

"Từ khi nào bà xã em là..." Lam Vu Hân tức giận đùng đùng muốn phản bác, một nửa lại dừng lại, con ngươi chuyển , "Ờ, cũng đúng thật..."

Giang Trần Âm không nhịn , nắm tay Bạc Mộ Vũ với cả hai: "Được rồi, còn không nhanh vào đi, lát nữa bà chủ của bà xã mình thấy chúng ta ở đây lâu như thế không vào sẽ ra tìm người đấy."

"Còn không phải hai người chậm trễ thời gian à?" Lam Vu Hân mắng đi phía trước dẫn hai người vào nhà.

Lần đầu tiên Bạc Mộ Vũ tới nhà Lam Vu Hân, vừa vào nhà liền sửng sốt. Trang trí trong nhà Lam Vu Hân xa xỉ hơn nhà Giang Trần Âm rất nhiều, phô trương y như con người Lam Vu Hân, may mà không dung tục, thẩm mĩ cũng không tệ.

Tô Mạn đang ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu nướng thịt, thấy mọi người đi vào, mắng Lam Vu Hân: "Chị dẫn khách vào trong bếp gì? Còn muốn để người ta cùng chị à?"

"Không không, chị chỉ với họ hôm nay sẽ ăn gì thôi!" Lam Vu Hân nhanh chân đi tới, gác cằm lên vai Tô Mạn : "Thế chị lấy chút rau ra cho giáo Giang nhặt nhé, để đầu gỗ nhỏ ở trong bếp cùng em, không?"

Tô Mạn yên lặng Lam Vu Hân hai giây, khẽ : "Đi đi."

Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ đứng ngoài cửa thấy dáng vẻ thân mật tự nhiên của hai người, không hẹn mà gặp cùng lên.

Sau khi để Bạc Mộ Vũ ở lại trong bếp cùng Tô Mạn, Lam Vu Hân và Giang Trần Âm tới phòng khách nhặt rau.

Lam Vu Hân với vẻ ngoài ma mị xắn tay áo, cả người toát lên vẻ đẹp hoang dại, vừa nhặt rau nhắc tới chuyện Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ come out những ngày trước với Giang Trần Âm, kích suýt chút nữa vỗ tay khoái chí với việc come out sợ bóng sợ vía này.

Giang Trần Âm hoàn toàn không để tâm việc Bạc Mộ Vũ và Tô Mạn ở riêng với nhau trong bếp, ấy biết Bạc Mộ Vũ tuyệt đối sẽ không có gì với Tô Mạn, lại cảm thấy kì lạ với thái độ của Lam Vu Hân. Lam Vu Hân là người vừa mẫn cảm quyết đoán lại là người dám dám hận, thế mà lại chủ để Bạc Mộ Vũ ở lại trong bếp.

"Vu Hân," Giang Trần Âm không nhịn hỏi, "Tại sao cậu lại chủ để hai người họ ở lại trong bếp? Rõ ràng cậu biết Tô..."

"Đương nhiên là vì bản thân mình." Lam Vu Hân nhướng mày phẩy nước trên tay, giơ tay lên lắc qua lắc lại, giọt nước lắc lư trôi xuống từ đầu ngón tay trắng hồng, khẽ : "Mạn Mạn đương với mình cũng không có ai biết, cũng chỉ người thân của em ấy với người thân của mình, còn cả ít ỏi mấy người rất thân với bọn mình. Đối với em ấy mà , có thể coi đầu gỗ nhỏ là sự tồn tại rất đặc biệt, là cấp trên cấp dưới, hai người họ còn có cảm bè, hơn nữa lại có thể thường xuyên liên lạc. Thời gian đi không thể chuyện riêng tư, cho nên mình muốn để Mạn Mạn có thời gian riêng tư, có gì muốn ca thán về mình, có thể tìm đầu gỗ nhỏ để giải tỏa."

Giang Trần Âm lên: "Là à?"

"Chứ còn gì nữa?" Lam Vu Hân thu tay về, có chút xấu hổ bĩu môi, "Nếu em ấy thật sự có gì không tiện với mình, sau khi ca thán với đầu gỗ nhỏ xong, đầu gỗ nhỏ sẽ với cậu, xong rồi cậu lại với mình. Mình cũng sẽ biết mình phải thay đổi điều gì..."

Giang Trần Âm mím môi lên, về phía phòng bếp một cái: "Khoảng thời gian này hai người ở bên nhau, Tô không đưa ra ý kiến với cậu à? Cậu còn muốn quanh co nữa."

Nhắc tới đây Lam Vu Hân mặt khóc lóc: "Mình hỏi rồi, em ấy em ấy không có ý kiến!"

"Có lẽ thật sự không có ý kiến thì sao?" Giang Trần Âm lên an ủi, "Đừng nghĩ bản thân quá tệ như thế, có thể là cậu đã thay đổi một vài thói quen không thích hợp để ở bên ấy rồi."

"Thật à?" Lam Vu Hân bán tín bán nghi, chưa đôi giây sau đã lẩm bẩm: "Sao lại không có ý kiến gì chứ..."

Giang Trần Âm chân thành khuyên nhủ: "Nếu cậu thật sự không dám tin, cậu có thể suy nghĩ của bản thân cho ấy. Tại sao cậu lại không tự tin, tại sao cậu lại sợ ấy che giấu tâm sự không với cậu, hết những chuyện này với ấy. Hai người ở chung với nhau cần giao tiếp, những chuyện này khiến cậu bất an lại không với ấy, đây chẳng phải cũng là một loại giấu giếm sao?"

Lam Vu Hân im lặng giây lát, khẽ : "Thật ra mình chỉ sợ em ấy cảm thấy mình đã thế này rồi, không cần nhắc lại nữa, sau đó tự bản thân tủi hờn..."

Giang Trần Âm hung dữ : "Vậy cậu còn ngây ra đó gì? Tối nay đợi bọn mình về rồi thì chuyện đi."

Đại khái là người có dũng cảm tới đâu khi gặp người trong lòng cũng sẽ mất phương hướng, ngay cả người như Lam Vu Hân cũng vì mà không biết sao, không tự tin với bản thân. Lúc này Giang Trần Âm cũng kiên định với suy nghĩ phải chân thành với nhau, ngày tháng sau này còn dài, ấy và Bạc Mộ Vũ lại có khoảng cách tuổi tác lớn, có rất nhiều suy nghĩ phải trao đổi với nhau, nếu không sẽ trở thành ngăn cách.

Lam Vu Hân bĩu môi im lặng, giống như đồng ý với cách này.

Giang Trần Âm tiếp tục nhặt rau, để tự Lam Vu Hân suy nghĩ, không lâu sau liền nghe thấy tiếng hỏi: "Cậu và đầu gỗ nhỏ lên giường chưa? Đã lâu rồi."

Lại là vấn đề này!

"Cậu có thể đừng quan tâm mãi tới chuyện này không?" Giang Trần Âm ném ngọn rau đi, vừa buồn vừa tức giận.

"Ôi chao, thảo luận chút thôi mà." Cảm giác buồn bã ban nãy bị Lam Vu Hân ném sau đầu, hứng thú bị khơi gợi, nhặt lấy ngon rau đặt lên tay Giang Trần Âm, xấu xa hỏi: "Sao rồi, cậu là công hay thụ? Mình là công đấy, cậu không thể mất mặt mình!"

Giang Trần Âm Lam Vu Hân chằm chằm, ánh mắt bắt vệt đỏ trên ngực người kia, nhướng mày hỏi: "Cô Tô có biết cậu bản thân là công không?"

Lam Vu Hân lập tức câm nín, không quan tâm tới nước trên tay, mất tự nhiên vuốt tóc: "Đương nhiên... đương nhiên biết chứ! Mình vốn dĩ là công mà!"

Giang Trần Âm như có suy nghĩ gật đầu: "Ờ..."

"Thế cậu thì sao? Mau cho mình đi!"

"Cậu tự đoán đi."

Trong bếp, Tô Mạn thái thịt, Bạc Mộ Vũ đang xiên đồ ăn cần xiên bằng que tre.

"Chị nghe Vu Hân , em và phó tổng Giang come out thành công rồi à?" Tô Mạn không ngẩng đầu, ngữ điệu ấm áp, "Quá trình thế nào? Có vất vả không?"

"Bình thường ạ, chỉ là có chút sợ bóng sợ vía." Bạc Mộ Vũ xiên một chiếc xích, với Tô Mạn: "Nhưng thái độ của chị ấy rất kiên định, bố mẹ em và ông bà Giang cũng không khó xử, hiện tại cả hai gia đình bọn em đều đã đồng ý rồi."

"Vậy thì tốt." Tô Mạn đặt dao xuống quay người, cuối cùng cảm khái trong lòng hóa thành nụ bên môi, "Nhìn thấy em vui vẻ như thế, chị cũng rất vui. Thuận tiện một câu, chị thật sự không ngờ người của em là phó tổng Giang, ban đầu khi nghe chuyện từ Vu Hân, chị đã rất ngạc nhiên."

Khí chất của trước mặt sạch sẽ như xưa, Tô Mạn nhớ lại trăm ngàn cảm lúc trước, tới hiện tại đã hóa thành một làn khói. Lúc này ấy nghe thấy Bạc Mộ Vũ tới kết quả chuyện come out, thấy Bạc Mộ Vũ sống rất vui vẻ, ấy cũng không có bất kì oán thán với việc những chuyện này không phải do bản thân mang tới.

Tô Mạn vẫn rất quan tâm Bạc Mộ Vũ, vẫn sẽ chỉ bảo cho Bạc Mộ Vũ trong công việc, của cả hai vẫn sẽ tiếp tục. Điều này không ảnh hưởng tới cuộc sống Tô Mạn thích hiện tại, lúc này có một cảm giác rất hạnh phúc, cảm giác này là do Lam Vu Hân mang lại cho ấy.

"Em biết." Bạc Mộ Vũ cong môi, "Chuyện này cũng sửng sốt như khi em nghe thấy chị Lam muốn theo đuổi chị."

Tô Mạn hỏi: "Ồ, thì ra em đã sớm biết rồi à? Chỉ có mình chị mù mịt, tưởng rằng chị ấy chị trúng gió ngày nào cũng tới tìm mình."

Bạc Mộ Vũ không tiếp lời, ngoài cửa nhà bếp truyền tới một tiếng thở dài: "Thì ra khi không có mặt chị, Mạn Mạn lại chị như thế, đau lòng quá..."

Bạc Mộ Vũ không hiểu gì lại, Giang Trần Âm cũng đang đứng trước cửa, bọn họ bất lực .

Tô Mạn cũng không hoảng, chỉ khuôn mặt nhăn lại của Lam Vu Hân rồi lên: "Em còn chưa xong mà, chị có muốn nghe tiếp không?"

"Không muốn nghe, buồn, muốn khóc." Lam Vu Hân giả vờ lau nước mắt, đi vào đặt rau đã nhặt xong sang bên cạnh Tô Mạn.

Dáng vẻ tủi thân quá chân thực, khiến Tô Mạn muốn lập tức phát cho Lam Vu Hân cúp Ảnh hậu. Người phụ nữ này cả ngày ở nhà chỉ biết diễn, không có chuyện gì liền diễn dáng vẻ bị ấy bắt nạt, diễn tới nỗi có lúc Tô Mạn tưởng rằng bản thân thật sự đã bắt nạt Lam Vu Hân.

Hiện tại có khách tới nhà cũng diễn, Tô Mạn chỉ đành đè ý định muốn dạy dỗ Lam Vu Hân xuống.

Bạc Mộ Vũ hình không ổn, nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi nhà bếp, kéo Giang Trần Âm đi xa mấy bước. Hai người trao nhau một ánh mắt, đều lặng lẽ không đậy, mười mấy giây sau Bạc Mộ Vũ thấy đã đủ, kéo Giang Trần Âm quay lại trong bếp.

Quả nhiên bên trong truyền tới tiếng chụt chụt, sau đó là âm thanh tủi thân của Lam Vu Hân hỏi: "Ban nãy em và đầu gỗ nhỏ ở trong bếp gì thế?"

Tô Mạn khẽ : "Chuẩn bị đồ ăn, không phải chị để em ấy ở lại với em sao?"

"Thế hai người mặt đối mặt đứng gần gì?"

"Nào có dựa gần? Cách mấy bước chân chưa?" Âm thanh của Tô Mạn bất lực mang theo ý , còn cả bao dung, "Rõ ràng là chị để em ấy ở lại, bây giờ lại tới trách em không giữ khoảng cách đủ xa với em ấy. Rõ ràng biết sẽ ghen còn giả vờ phóng khoáng, có phải ngốc không?"

"Đều là vì em... Em gì... Ưm..."

Âm thanh trong bếp chuyển thành tiếng hôn khiến người ta xấu hổ, Giang Trần Âm vội vàng kéo Bạc Mộ Vũ chuồn ra phòng khách. Không ngờ ở trước mặt Tô Mạn, Lam Vu Hân lại giống như con cừu non, hoàn toàn không có khí thế thường ngày.

"Chị Lam thật sự rất thích đàn chị." Bạc Mộ Vũ không khỏi cảm thán.

"Ừm..." Đáy mắt Giang Trần Âm ngập tràn ý , thở dài một hơi: "Xem ra chị phải suy nghĩ xem liệu Vu Hân có nhảy việc không rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...