Nhất Niệm Thành Kỳ – Chương 117

Chương 116: Chúng ta sẽ...

Bạc Mộ Vũ biết Giang Trần Âm đang trêu chọc mình, vẫn gật đầu: "Chính là... ở lại cùng cháu."

Khoảng cách hiện tại của hai người gần trong gang tấc, hô hấp nóng bỏng, thậm chí còn có thể cảm nhận nhịp tim của đối phương. Bạc Mộ Vũ nhớ tới hôm trước khi rời khỏi Kính Hà cũng như thế, nhớ tới nụ hôn không sâu không nhạt trước khi ra cửa.

Cơ thể của hai người dính lấy nhau, Giang Trần Âm thấy vành tai Bạc Mộ Vũ đỏ lên, không khỏi suy đoán Bạc Mộ Vũ đang nghĩ gì? Nghĩ tới nụ hôn khẽ khàng ngày đó sao?

Cô ấy mím môi, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi cong lên, nhỏ tiếng : "Cô nhớ khi ở Kính Hà, cháu hỏi đương còn phải gì nữa?"

Suy nghĩ của Bạc Mộ Vũ bị vấn đề này dẫn dắt: "Gì... ưm..."

Giang Trần Âm không để Bạc Mộ Vũ hết câu, ấy dùng đôi môi khẽ chặn lấy môi Bạc Mộ Vũ, chặn nghi vấn còn chưa cất lên ấy lại.

Đây là lần thứ hai đôi môi của hai người dính lấy nhau, Giang Trần Âm vẫn có chút kiêng dè. Trước kia đều là hôn lên mắt Bạc Mộ Vũ an ủi, sau đó đè xuống kích này. Khi Giang Trần Âm tiễn Bạc Mộ Vũ rời khỏi Kính Hà liền phóng túng loại cảm này, xuất phát điểm đã không còn là an ủi, mà đơn thuần là ấy muốn như .

Giang Trần Âm vẫn nhớ bản thân cần lí trí cho mối này, vào khoảnh khắc hai cơ thể chạm vào nhau, ấy bắt ánh sao trong đáy mắt Bạc Mộ Vũ, liền co chặt cánh tay, hôn Bạc Mộ Vũ, thăm dò tiến sâu.

Bạc Mộ Vũ níu lấy vải vóc sau lưng Giang Trần Âm, mẫn cảm phát hiện lần này khác với lần trước. Lần trước là nụ hôn khẽ khàng, lần này Giang Trần Âm vẫn dịu dàng lại mạnh mẽ, đôi môi dịu dàng ngậm lấy, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua răng, nhẫn nại khởi lãnh địa cuối cùng của Bạc Mộ Vũ.

Bạc Mộ Vũ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cơ thể mềm nhũn trong lòng Giang Trần Âm, mặc cho Giang Trần Âm công lớp phòng ngự của bản thân. Đầu lưỡi ướt mềm kia khẽ khàng chạm lên vòm miệng, sau đó chạm vào đầu lưỡi Bạc Mộ Vũ như thăm dò, Bạc Mộ Vũ vô thức phản ứng, đáp lại nhiều hơn, ngay cả khi học theo phương pháp của Giang Trần Âm ban nãy cũng bị Giang Trần Âm mút lấ.y đầu lưỡi.

Cảm giác tiếp lần này sâu hơn lần trước, một tay Giang Trần Âm di chuyển lên trên đỡ lấy gáy Bạc Mộ Vũ, hô hấp của Bạc Mộ Vũ dần dần trở nên gấp gáp. Khi đôi môi đan xen với Giang Trần Âm liền cảm giác như có ngọn lửa lan tràn từ nơi đó, cả cơ thể bị thiêu đốt tới run rẩy.

Cô thích cảm giác như thế này khi ở cùng Giang Trần Âm, dù thở không ra hơi vẫn muốn đáp lại, những tiếng mút khẽ tràn ra từ răng môi, lồng ngực nặng nề trập trùng.

Cuối cùng Giang Trần Âm buông Bạc Mộ Vũ, Bạc Mộ Vũ gục trên vai Giang Trần Âm hít thở thật sâu, không khí mới tràn vào trong phổi, cảm nhận về nụ hôn như thể ở trong môi trường nhiệt độ cao lại càng thêm rõ ràng trong tim.

Giang Trần Âm cũng bình phục hô hấp của bản thân, hai tay khẽ vu,ốt ve lưng Bạc Mộ Vũ, giúp thông khí, sau đó thì thầm bên tai , hỏi: "Vẫn ổn chứ?"

"Ừm..." Âm thanh trong trẻo của Bạc Mộ Vũ đã nhuộm lên một tia khàn khàn, sau khi nghe thấy âm thanh trầm thấp mê người của Giang Trần Âm liền vùi đầu vào lòng Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm cúi đầu hôn lên trán Bạc Mộ Vũ, ngập tràn thương với : "Hôm nay không định ra về."

Bạc Mộ Vũ lập tức chớp chớp mắt, ấp úng nhỏ tiếng : "Chúng ta sẽ cái... cháu vẫn muốn chuyện với nhiều hơn, ngày mai còn phải đi ..."

Thật sự sau khi trở về từ Kính Hà, Bạc Mộ Vũ đã tìm một số thứ xem, vì muốn biết bình thường đương thì phải gì. Khi Giang Trần Âm không trả lời , liền rảnh rỗi đi tìm những thứ ấy, kết quả tìm một số thứ bí mật liên quan tới đồng tính nữ...

Bạc Mộ Vũ ôm theo lòng hiếu kì và trạng thái muốn học hỏi, mặt mày đỏ ửng xem một đoạn.

Tối nay muốn giữ Giang Trần Âm ở lại thật sự chỉ có suy nghĩ rất đơn thuần, căn bản không nghĩ tới phương hướng khác. Nhưng hai người vừa hôn xong, Giang Trần Âm lại dùng âm thanh khàn khàn với bản thân tối nay vốn dĩ không định rời đi, suy nghĩ của Bạc Mộ Vũ bỗng dưng nghiêng ngả.

Nhưng vừa thốt lên mặt mũi càng thêm nóng bỏng, dường như đã để lộ bản thân có suy nghĩ gì đó...

Giang Trần Âm cũng nắm bắt trọng tâm, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bỏng, đè chiếc đầu nhỏ của Bạc Mộ Vũ vào lòng mình, bật : "Cháu đang nghĩ lung tung gì thế? Những thứ này học từ đâu thế?"

"Sau khi cháu quay về liền lên mạng tìm kiếm đương nên gì..." Âm thanh của Bạc Mộ Vũ lí nhí như muỗi, gò má dính sát lên hõm cổ Giang Trần Âm cọ qua cọ lại, nhiệt độ quay lại khiến nhịp tim tăng tốc.

Giang Trần Âm cầm lòng chẳng đặng, cúi đầu véo má : "Sau này không xem những thứ ấy nữa."

Bạc Mộ Vũ nuốt nước bọt, giải thích cho bản thân mấy câu: "Không phải cháu cố tìm kiếm những thứ ấy. Cháu không có kinh nghiệm, cho nên muốn xem xem người ta đương thế nào, sau đó không cẩn thận xem những thứ kia..."

Giang Trần Âm nghe xong cảm thấy bản thân thật sự đã bỏ qua một số thứ trong một mức độ nhất định, khi ấy để tâm tư của bản thân dần dần chìm đắm vào trong cảm này, đã quên cho Bạc Mộ Vũ không cần học theo người khác. Hai người có cảm của hai người, không cần học theo cách ở chung của người khác.

"Mộ Vũ." Giang Trần Âm hít thở sâu, sau đó khẽ gọi Bạc Mộ Vũ, "Sau này đừng xem những thứ ấy nữa, cháu không cần học. Hai chúng ta phải gì để duy trì mối quan hệ này, chỉ có bản thân chúng ta biết, cách của người khác căn bản là dựa trên nền móng cảm của người khác, đó là cảm khác chúng ta. Cháu hiểu không?"

"Vậy cháu theo suy nghĩ của bản thân là đúng không?" Bạc Mộ Vũ khẽ ngẩng mắt lên, đôi môi đỏ lên vì nụ hôn ban nãy tô thêm một tia quyến rũ cho biểu cảm đơn thuần của .

"Đương nhiên, chúng ta sẽ có rất nhiều thứ cần va chạm." Giang Trần Âm lộ ra nụ , "Ví dụ như ban nãy..."

Cách dạy dỗ nửa thật nửa này có chút tác dụng trêu , Bạc Mộ Vũ mím chặt môi rũ mí mắt, dính mặt lên góc mặt của Giang Trần Âm, sau đó mới khẽ một tiếng.

Hai người đều hưởng thụ sự ấm áp lúc này, một lát sau Giang Trần Âm mới : "Cháu đi tắm trước đi, nghiên cứu tiến trình công việc gần đây một lát."

"Ừm." Vệt đỏ trên mặt Bạc Mộ Vũ tan đi chút ít, "Cháu chuẩn bị sẵn khăn với kem đánh răng cho rồi, sữa tắm với dầu gội đầu dùng của cháu là ."

Giang Trần Âm hài lòng với Bạc Mộ Vũ: "Được rồi thưa biên kịch lớn."

Bạc Mộ Vũ về phòng lấy đồ ngủ, Giang Trần Âm chăm bóng lưng mãi tới khi rời khỏi phòng sách. Giang Trần Âm vẫn nhớ bộ dạng hai má tới vành tai đỏ ửng của Bạc Mộ Vũ ban nãy, đáng nhường nào, bình thường hướng nội yên tĩnh như thế, khi chuyện với người khác cũng không nhiều lời, ban nãy lại đỏ ửng mặt rúc vào lòng ấy.

Giang Trần Âm nghĩ mãi nghĩ mãi rồi che mặt thở dài, không thể nghĩ nữa không thể nghĩ nữa, thật sự hạ lưu....

Cô ấy bình tâm lại, đi lấy máy tính xách tay của bản thân kiểm tra thư điện tử, sau đó liên lạc với trợ lí Tiểu Lục sắp xếp công việc.

Sau khi Bạc Mộ Vũ tắm rửa xong, đi tới phòng sách thò đầu vào trong, thấy Giang Trần Âm vẫn đang việc, cũng không phiền, quay về phòng ngủ trước.

Đợi tới khi Giang Trần Âm việc rồi tắm rửa xong, đã hơn mười giờ. Cô ấy tắt đèn lên giường, tự nhiên nhích tới ôm lấy Bạc Mộ Vũ đang nằm quay lưng với mình, mùi hương nồng ấm cũng trùm lên. Bạc Mộ Vũ chỉ khẽ nghiêng người cọ lên người Giang Trần Âm, ngoan ngoãn mặc cho ấy ôm lấy.

Hai người vẫn chưa có cơn buồn ngủ, Giang Trần Âm đậy tay, cảm nhận da dẻ mềm mại dưới ngón tay, cánh tay liền vô thức thu chặt. Cô ấy vùi mặt lên mái tóc của Bạc Mộ Vũ, trong lòng sắp trào ra cảm giác thỏa mãn.

Hơi thở của Giang Trần Âm phả lên trên chiếc cổ trắng ngần, chậm rãi : "Sữa tắm cháu dùng hiện tại có mùi hoa hồng, rất thích."

"Cháu mới đổi trước khi quay về." Bạc Mộ Vũ đưa tay sờ lên mu bàn tay đang ôm trước ngực mình, ngón tay khẽ gõ lên bên trên, "Cô có muốn dùng giống với cháu nữa không?"

"Được." Giang Trần Âm dịu dàng , "Thơm như thế, giống như đang ôm một đóa hoa."

"Vậy bản thân cũng là một đóa hoa, và cháu dùng chung một loại mà."

"Cô không thơm bằng cháu." Giang Trần Âm khẽ , lại vùi vào cổ Bạc Mộ Vũ, rất thích sự ân cần này.

Khuôn mặt Bạc Mộ Vũ bị nhuộm đỏ vì tác của Giang Trần Âm, lắc lắc cánh tay Giang Trần Âm, hỏi: "Bữa sáng mai muốn ăn gì? Ăn xong chúng ta cùng nhau đi ."

"Để nấu bữa sáng cho." Tay Giang Trần Âm giống như có ý thức tìm kiếm tay Bạc Mộ Vũ rồi khẽ co lại, phủ lên trên nhẹ nhàng nắm lấy, mười ngón tay đan lấy nhau, ý khẽ khàng: "Tan ở chỗ cũ đợi cháu."

Trước kia Giang Trần Âm tan , nếu không có tiệc rượu sẽ tới bãi đỗ xe của Hoằng Thịnh chờ Bạc Mộ Vũ, sau đó hai người cùng nhau về nhà.

Bạc Mộ Vũ nghe xong ngẩn ra, sau đó cắn môi lên, khẽ "ừm" một tiếng.

Hai người chuyện trong không khí ngọt ngào yên tĩnh ấy, cả hai đều rất hưởng thụ cảm giác như .

Khi cơn buồn ngủ ập tới, Bạc Mộ Vũ quay người đối mặt với Giang Trần Âm, đôi mắt trong suốt long lanh phát sáng dưới ánh đèn ngủ đầu giường: "Hôm nay cháu không mặc áo ngủ, cháu mặc váy."

Giang Trần Âm nghe xong, bàn tay ôm lấy Bạc Mộ Vũ khẽ đậy, lúc này mới ý thức ban nãy khi ôm lấy vai Bạc Mộ Vũ lại có thể chạm vào da thịt.

"Tại sao đột nhiên lại đổi? Bình thường cháu đều mặc áo ngủ mà."

"Vì..." Bạc Mộ Vũ mím môi, rũ mí mắt xuống, âm thanh yếu ớt : "Nếu như trước kia thì không thể che chân, mặc cả bộ đi ngủ lại khó coi. Cho nên..."

Giang Trần Âm híp mắt nghĩ ngợi, sau đó cúi đầu dùng mũi cọ lên mũi Bạc Mộ Vũ, ấm áp : "Vậy... muốn cho xem không?"

"Chính vì cháu sợ xem nên mới thay váy ngủ..." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng , dáng vẻ vừa không nguyện vừa chần chừ.

Thì ra là đột nhiên cảm giác phía dưới lộ ra quá nhiều, Giang Trần Âm cong mắt, dịu dàng : "Nhưng che đùi rồi lại hở vai, hửm." Cô ấy xong dùng ngón cái mân mê vai Bạc Mộ Vũ, hài lòng cảm nhận kết quả Bạc Mộ Vũ núp vào vai mình.

"Dù sao cũng che nhiều chỗ hơn." Bạc Mộ Vũ thì thầm.

"Để ngắm kiểu dáng nào." Giang Trần Âm thò chân ra ngoắc lấy bắp chân của Bạc Mộ Vũ.

"Đừng mà, cháu buồn ngủ rồi." Bạc Mộ Vũ trập trùng trong vòng tay Giang Trần Âm, âm thanh cũng trở nên khàn khàn.

Giang Trần Âm dịu giọng: "Chỉ một cái thôi, nhanh lắm."

"Kiểu dáng gần giống của , ngày mai thức dậy là thấy rồi." Bạc Mộ Vũ tiếp tục ổ, không muốn vén chăn lên chỉ vì để Giang Trần Âm một cái.

Trước kia khi kết hợp áo ngắn với quần trong, toàn bộ đôi chân đều lộ ra ngoài, hiện tại hai người không tránh tiếp cơ thể thân mật hơn, mặc như thế rất xấu hổ.

Bạc Mộ Vũ không ngừng từ chối, Giang Trần Âm biết xấu hổ, tâm trạng thư thái nở nụ vuốt ve tóc từ trên xuống dưới, dỗ người kia đi vào giấc ngủ. Hai người mới nhau không lâu, lại xa một thời gian, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Giang Trần Âm phát hiện Bạc Mộ Vũ xấu hổ rất nhiều lần.

Trước kia luôn cảm thấy Bạc Mộ Vũ sẽ không xấu hổ, thật ra chỉ là không có cơ hội thích hợp để xấu hổ mà thôi.

Giang Trần Âm đưa tay ra tắt đèn đầu giường, sau đó ôm lấy người trong lòng, thỏa mãn nở nụ chúc ngủ ngon, sau đó nhận một nụ hôn khẽ khàng in lên cằm khiến ấy thích.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...