1
Năm sáu tuổi, ta theo tổ mẫu lễ Phật.
Khi đó ta còn tuổi nhỏ, mới vào phật môn, không hề biết thế nào là kính cẩn..
Nhìn thấy Kim Đại tượng phật khổng lồ, không quỳ không bái, mà nghiêng đầu .
Giống như gặp lại cố nhân.
Lão trụ trì ta hồi lâu, ta kiếp trước là một ánh nến nho nhỏ trước phật tiền
Trần duyên cạn, phật duyên sâu, thanh quý vô cùng.
Khi đó ta quá mức ngây thơ, không biết một câu như chính là báo trước một kiếp người đau khổ, chia ly.
Sinh ly, tử biệt, đều trước tượng Quan Âm, chết trong tòa miếu hoang đổ nát.
Tính ra, mười năm như một giấc chiêm bao, tất cả mọi chuyện, đều như ứng nghiệm với lời tiên tri năm sáu tuổi ấy.
Trần duyên cạn, phật duyên sâu.
Chỉ có hai chữ “thanh quý”, ước chừng là lão trụ trì tính sai mất rồi.
Một nương chết trong vũng bùn như thế, đến tột cùng thanh quý ở nơi nào đây?
Nhưng khi ta lần nữa mở mắt ra.
Bên người không thấy gió tuyết buốt lạnh, trước mặt cũng không phải Quan Âm.
Thời gian đã quay ngược về mùa xuân ta mười bốn tuổi.
Trung Dũng Hầu phủ lừng lẫy cường thịnh, thanh mai trúc mã thâm thoả đáng.
Chỉ có trên mi tâm mới xuất hiện một vết mơ hồ như là vết ruồi son, phảng phất nhắc nhở ta ——
Trong đêm gió tuyết ấy, tại ngôi miếu đổ nát.
Ta đã cùng người ấy hứa hẹn về "kiếp sau" , Phật đã thành toàn cho ta.
2
Mùa xuân mười bốn tuổi này, tiểu tôn nữ Trung Dũng Hầu phủ đã ba chuyện.
Đêm xuân, ta bước vào thư phòng tổ phụ.
Ta cầu tổ phụ đề phòng một tiểu quan không đáng ý trong quân đội.
Chỉ một năm thôi, tiểu quan kia sẽ thông đồng với kẻ thù, tạo ra chứng cứ, lấy tội danh thông đồng với địch phản quốc, đem tổ phụ đóng đinh vào tội phản bội không thể dung thứ.
Mà tổ mẫu cũng sẽ bởi vì tâm kích , huyết khí dâng lên, chết trên xe ngựa trước khi đến hoàng cung kêu oan.
Ánh trăng như nước, tổ phụ chăm ta thật lâu.
Không hỏi ta vì sao biết danh tính tên tiểu quan kia, cũng không kinh ngạc hỏi từ khi nào ta lại hiểu rõ chính sự triều đình như thế.
Người chỉ là hỏi ta: "Nghe đêm qua con gặp ác mộng, bây giờ tốt hơn chưa?"
Ánh nến mờ mờ, quang ảnh mông lung.
Tổ phụ như trước, cũng không phải là linh cữu trắng bệch lạnh lẽo bên trong quan tài nữa.
Ta rủ mi mắt, suýt nữa rơi lệ.
Những ngày hè, ta cũng rất nhiều lần ghé thăm chùa Trấn Quốc.
Thái hậu một lòng hướng phật, nên đã thỉnh một tòa Quan Âm từ chùa hồi cung.
Bà thiếu một vị danh môn quý nữ, cùng bà ấy đọc 《 Diệu pháp Liên Hoa Kinh 》.
Việc ấy chỉ nửa năm nữa sẽ rơi vào tay Cửu công chúa.
Mà Cửu công chúa cũng sẽ bởi vì Thái hậu thiên vị, không hề cố kỵ đoạt hôn sự của ta, biếm ta vào miếu.
Nhưng hôm nay, trước thỉnh cầu của Thái Hậu, trụ trì đã tiến cử ta.
Suy cho cùng gì có ai thích hợp đọc kinh sách hơn “ánh nến trước bàn thờ Phật” nữa nào?
Tàn thu, ta đi gặp Bùi Thù.
Bản thân ta tỉnh lại từ ngày xuân ấy, liền liên tục khước từ thỉnh cầu gặp mặt của hắn
Trưởng bối hai nhà gặp nhau tại yến hội, về hôn ước, tổ mẫu cũng chỉ là : "Chỉ là trò hồi nhỏ mà thôi, sao có thể xem là thật?"
Thiếu niên lang luôn tỏ ra đoan trang chính trực, cuối cùng là nhịn không viết thư hỏi ta:
【 Nhược Từ, ta sai gì đó sao?】
Mà giờ khắc này, bên trong những chiếc lá thu xào xạc rơi, hắn hỏi vẫn là cùng một câu:
【 Nhược Từ, ta đã sai gì sao?】
Tính cả kiếp trước kiếp này, ta cùng hắn đã có gần hai năm không gặp.
Thiếu niên lang tóc mai như đao cắt, mắt như tô sơn, thực sự thanh tuyển.
Cũng khó trách, Cửu công chúa đối với hắn vừa gặp đã cảm mến, cho dù phải tổn nhân mạng, cũng muốn ở cùng với hắn.
Chỉ là Bùi lang, ngươi từ nhỏ cùng ta thân cận, ngươi như thế nào không biết, chỉ cần ngươi mở miệng một câu đoạn tuyệt quan hệ, ta tuyệt sẽ không dây dưa.
Thứ ta muốn chính là lời thật lòng của ngươi.
Mà ngươi lại im lặng trước những giọt nước mắt của ta. Cũng im lặng dung túng cho sự sủng ái của Cửu công chúa, cuối cùng là im lặng đâm dao về phía ta.
Ngươi có ngươi cẩm tú tiền đồ của ngươi, ta cũng có danh tiết cốt khí của mình.
Thế , ngươi chưa từng lưu tâm đến ta.
Hoàng hôn ngã về tây, chim mỏi cánh về tổ.
Hào quang rơi vào trên vai thiếu niên, để hắn lộ ra dấng người thẳng tắp tuấn.
Ta ngửa đầu hắn, mắt cong cong.
"Bùi Lang, ngươi ta sao?"
Thiếu niên khẽ giật mình, thấp giọng: "Nhược Từ, ta ......"
"Ngươi ta." Ta .
Bùi Thù đỏ mặt tía tai, khó chịu dời ánh mắt.
Nhưng ta đã tiếp tục :
"Ngươi ta vì ta là huyết mạch duy nhất của Trung Dũng hầu, ngươi ta là vì cái danh “ ánh nến nhỏ trước phật tiền” mà nhân gian đồn đại, ngươi ta là vì Thái hậu khâm điểm ta cùng người bái phật Quan Âm. Ngươi ta nhiều như ——"
Ta nhẹ nhàng dừng lại, ra đáp án mà kiếp trước đã trăm ngàn lần muốn mà cứ mãi nấn ná.
"Nhưng ngươi duy chỉ có, không chính con người Tống Nhược Từ."
Bùi Thù sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Mà ta chỉ cảm thấy thương cảm.
"Bùi lang. Ngươi cả đời này, sẽ không bất luận kẻ nào, ngươi chỉ bản thân ngươi."
Hắn ta thêm một lúc lâu, Bùi Thù thất hồn lạc phách rời đi.
Vẫn là một bộ y phục trắng thanh tao thong dong, bước chân lại lảo đảo.
Ta đứng ở dưới hiên, trầm mặc đưa mắt hắn.
Bùi lang, đã từng có người đem ngươi xem như lữ cả đời này không đổi, tưởng tượng cùng ngươi bạch đầu giai lão, con cháu cả sảnh đường.
Chỉ là nương kia đã chết tại mùa đông năm nàng mười sáu tuổi rồi, đến trái tim nàng, cũng lạnh cóng đến cứng ngắc.
Ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, cuối cùng biến mất không dấu vết.
Bạn thấy sao?