Kỳ Kinh Ngôn bị liệt cả hai chân. Chỉ sau một đêm, con cưng của trời rơi thẳng xuống đáy bùn lầy. Tôi, người đã thích anh nhiều năm, nhân cơ hội này mà tiến vào. Anh tự giễu: “Em muốn lợi dụng anh, nhưng bây giờ anh chỉ là một kẻ tàn phế.” Tôi nhìn đôi chân anh, hờ hững đáp: “Cái bị phế là chân anh, chứ có phải chức năng sinh sản đâu.” Tối hôm đó, Kỳ Kinh Ngôn, người vốn luôn nghiêm túc, giữ lễ, bỗng kéo tôi ngồi lên đùi mình. Anh khẽ hỏi: “Nghe nói kỹ thuật cưỡi của em rất khá?” Tôi vội vã lắc đầu phủ nhận: “Không… em đau lưng.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?