"Tạ di nương định đi đâu , Vương gia dùng cơm, Tạ di nương thân là thiếp thất phải túc trực hầu hạ!"
Ta dùng ánh mắt như kẻ thần kinh mà hắn ta.
"Ngươi và chủ tử của ngươi chắc chắn có vấn đề gì đó rồi."
08
Dù Bắc Cương khổ hàn Tiêu Diễm là Vương gia nên ăn uống vẫn không tệ, tám món mặn một món canh.
Tiêu Diễm thật phiền phức, rõ ràng biết ta đang bận tìm cách c.h.ế.t mà vẫn bắt ta hầu hạ hắn ăn, toàn trì hoãn việc.
Ta cầm thìa đứng bên cạnh hắn: "Ăn gì? Nhanh lên."
Tiêu Diễm chỉ vào bát canh gà ác nhân sâm.
Ta định múc canh cho hắn, hắn lại : "Thử độc."
"Ngươi ở bên cạnh Thái tử nửa năm, ngay cả quy củ này cũng không hiểu sao?"
Ta nghẹn lời.
Nửa năm ta ở Đông cung, toàn bận nghĩ kế độc để báo thù, đâu có tâm trí học quy củ gì?
Huống hồ, Tiêu Trừng cũng đâu có để ta hầu hạ.
Dùng thìa múc một thìa canh gà uống rồi với Tiêu Diễm: "Không có độc!"
Hắn lại chỉ thịt kho tàu.
Ta gắp một miếng ăn.
Hắn hỏi: "Vị thế nào?"
Ta: "Bình thường."
Hắn lần lượt chỉ tôm xào bách hợp, cá phi lê xào gừng, bò xào ngũ vị, nai hầm đất với chim bồ câu, gà xé nấm tuyết nhĩ, cá chiên hoa quế, thỏ băm bát bảo, măng tây xào rau dương xỉ cho ta nếm.
"Tạm , cũng , bình thường, thiếu lửa. . ."
Cái miệng này của ta, quen ăn tay nghề của ngự trù trong cung và đầu bếp Tướng quân phủ rồi, nên món ăn bình thường chẳng vào mắt ta .
Ta một câu, sắc mặt Tiêu Diễm lại khó coi thêm một phần.
Cuối cùng, hắn chẳng ăn gì cả, còn ta thì ăn no căng.
"Cút đi! Bổn vương không muốn thấy ngươi!"
Ta ném đũa và thìa.
“Ngươi không muốn thấy ta, chẳng lẽ ta muốn thấy ngươi? Không phải ngươi bắt ta đến hầu hạ ngươi dùng cơm sao? Nếu không phải vì ngươi. . .”
Nếu không phải vì ngươi, giờ này ta đã tìm vách núi để nhảy xuống rồi!
Đang chuyện, ánh mắt ta lướt qua, thấy một cái cây cong vẹo bên ngoài doanh trại của Tiêu Diễm.
Cái cây đó trông có vẻ tốt, rất thích hợp để treo cổ.
Nhưng cái cây đó ở ngay ngoài cửa sổ của Tiêu Diễm, hắn chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy.
Ta sợ hắn ta cố c.h.ế.t cho hắn thấy, hiểu lầm ta giở trò.
Nên ta bước lên phía trước, giúp hắn đóng cửa sổ lại.
"Ban đêm gió lạnh, Vương gia nghỉ ngơi sớm đi, đừng có lung tung ra ngoài cửa sổ!"
Tiêu Diễm nhíu mày: "Ngươi đang lo lắng cho bổn vương?"
Ta: "Ngươi nghĩ thì cứ đi. Không có việc gì ta đi trước!"
Cái treo này, ta nhất định phải treo.
Ta không thể đợi thêm chút nào nữa.
Ta tuyệt đối không cho Tiêu Diễm và Vân Uyển Nhu đó cơ hội khoe mẽ ân ái trước mặt ta, sỉ nhục ta, mỉa mai ta, chà đạp nhân phẩm của ta dưới chân.
Ra khỏi doanh trại của Tiêu Diễm, ta lén lút, thập thò chạy đến dưới tán cây cong vẹo, chất vài tảng đá lớn mới với tới để treo dây treo cổ lên.
Vừa luồn cổ vào dây, định đá đá, tự kết liễu.
Đột nhiên phía sau vang lên giọng của Tiêu Diễm.
"Tạ Vân Dao! Ngươi đang gì thế!"
Treo cổ đấy! Khó ra lắm sao?
Vì quá căng thẳng, chân ta trượt, trực tiếp treo lên.
Lực kéo xuống khiến ta đau đớn đến trợn ngược mắt.
Ta nghĩ bây giờ bộ dạng của mình chắc xấu lắm, thật là mất danh tiếng đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
Thôi kệ, đằng nào cũng c.h.ế.t rồi, ai quan tâm đẹp hay không đẹp?
Nhưng ta lại thấy Tiêu Diễm khóc.
Hắn hét tên ta, phi thân về phía ta, vung đao chặt đứt dây treo cổ của ta, đỡ ta xuống, ôm chặt vào lòng.
"Làm thiếp thất của ta, khiến nàng thấy nhục nhã đến thế sao?"
"Nàng không muốn ở bên cạnh bổn vương đến mức ngay cả mạng sống cũng không cần nữa sao?"
"Bổn vương rốt cuộc không bằng Tiêu Trừng chỗ nào!"
"Tạ Vân Dao, nàng đi!"
Ta vốn đã bị dây treo cổ siết đến trợn ngược mắt, giờ lại nghe hắn gào bên tai, chỉ thấy đầu óc ong ong.
Tát một cái vào mặt hắn: "Khụ khụ. . . Ồn c.h.ế.t đi . . ."
Tiêu Diễm: "Bây giờ nàng ngay cả một câu cũng không thèm với bổn vương nữa sao?"
Có bệnh, hắn chắc chắn có vấn đề gì đó rồi.
"Tiêu Diễm. . . Sao ngươi lại cứu ta? Ta c.h.ế.t mẫu phi của ngươi, liên lụy đến Tạ gia, vì Tiêu Trừng mà từ bỏ ngươi, ngươi nên hận ta chứ! Ngươi giữ ta lại, chỉ khiến người ta chê. Ta c.h.ế.t đi, ngươi còn có cách giải thích với mọi người."
Bạn thấy sao?