Lúc này tôi mới nhận ra — đó là em họ tôi.
“Khinh Ngữ!” — Vừa thấy tôi, nó lập tức bỏ mặc Lục Yển Tịch, sải bước về phía tôi.
Còn không khách sáo gì mà gọi thẳng tên tôi.
“Khi nào em về ?” — Tôi hỏi.
“Không phải đang ở châu Âu sao?”
Em họ tôi là người thích phiêu bạt, từ sau khi trưởng thành thì rong ruổi khắp thế giới.
Khi tôi và Lục Yển Tịch kết hôn, nó còn đang leo núi Everest, không kịp về dự lễ.
“Về lâu rồi mà.” — Nó hì hì, không có lấy chút nghiêm túc.
Tôi cũng chẳng buồn để ý, vì từ nhỏ nó đã thế rồi. Thế là tôi chuyển sang hỏi:
“Hai người vừa gì thế?”
“Cái đó à,” — Em họ tôi về phía Lục Yển Tịch với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi — “Là bí mật giữa đàn ông với nhau.”
Tôi cạn lời, liếc nó một cái, định lách người qua để đến chỗ Lục Yển Tịch.
Nhưng còn chưa kịp bước ra, Lục Yển Tịch đã bất ngờ quay người, đi thẳng về hướng khác.
Bóng lưng lúc đó, không hiểu sao lại mang theo chút gì đó quyết tuyệt.
Chuyện này là… sao nhỉ?
9
Sau cuối tuần đó, Lục Yển Tịch bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ.
Tuần đầu tiên, không hiểu vì sao, thời gian ở trong phòng gym ở nhà bỗng nhiều hơn hẳn.
Dù trước đây cũng thỉnh thoảng vào đó tập luyện, giờ có vẻ ở đó lâu hơn.
Ngoài việc đó ra, tôi còn phát hiện — hình như đầu óc có vấn đề rồi.
Vì mấy ngày liền, sau khi tắm xong, đều bước ra với thân trên trần trụi.
Chuyện như thế chưa từng xảy ra kể từ khi chúng tôi kết hôn.
Hôm đó, tôi lại tan muộn.
Vừa vào phòng thì thấy quấn mỗi chiếc khăn tắm, vừa từ phòng tắm đi ra.
Trên tóc còn đọng nước, những giọt nước chảy dọc từ cổ xuống ngực,
Trên bụng và eo vẫn còn vương vài giọt, lấp lánh đọng trên cơ bụng săn chắc.
“Về rồi à.” — Thấy tôi bước vào, lên tiếng.
Đồng thời bước đến mép giường, bắt đầu chỉnh lại chăn gối.
Vì phải cúi người, cơ lưng càng thêm rõ nét và căng chặt.
Tôi một cái, cau mày :
“Dạo này có phải bận quá không?”
“Hử?” — Lục Yển Tịch ngạc nhiên, “Sao em lại hỏi ?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi :
“Vì em thấy mấy hôm nay hình như lúc tắm xong toàn quên mang đồ ngủ.”
Không đợi trả lời, tôi lập tức nhắc nhở:
“Lần sau đừng quên nhé.
“Nhiệt độ ngoài phòng tắm không giống trong đó.
“Nóng lạnh đột ngột dễ bị cảm lắm đấy.”
Nghe , tác trong tay của Lục Yển Tịch khựng lại.
Dù đang nghiêng người về phía khác, tôi vẫn có thể thấy vẻ mặt có chút kỳ lạ của .
“Thật đấy.” — Nghĩ rằng không đồng với quan điểm của mình, tôi lại nhấn mạnh thêm một lần.
“Thật sự dễ bị cảm lạnh lắm.”
“Ừ.” — Im lặng hồi lâu, cuối cùng Lục Yển Tịch cũng trả lời.
“Anh biết rồi.”
“Lần sau sẽ nhớ mang theo.”
10
Hôm sau, không còn để trần khi ra khỏi phòng tắm nữa.
Nhưng tôi lại phát hiện ở trong phòng gym lâu hơn, không hiểu vì sao đột nhiên lại mê tập thể hình đến .
Buổi tối, khi tôi tắm rửa xong đi ra, thì đã lên giường nằm nghỉ.
“Hôm nay về sớm thế?” — Anh vừa kéo chăn vừa hỏi tôi.
“Hôm nay không có nhiều việc.” — Tôi đáp, tiện thể liếc một cái.
Ban đầu chỉ là qua cho có, ai ngờ phát hiện áo ngủ của không cài cúc.
Anh đang tựa lưng vào đầu giường, cầm một quyển tạp chí kinh doanh xem.
Phần cổ áo trước ngực hơi mở ra, để lộ phần ngực rắn chắc đầy sức sống.
“Sao ?” — Thấy tôi , đặt tạp chí xuống, hỏi.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định hỏi:
“Nút áo bị đứt à?”
“Hử?” — Lục Yển Tịch lại nhíu mày.
“Áo của đó.” — Tôi chỉ tay.
“Nút bị đứt à?”
Nói rồi, tôi nghĩ nghĩ một chút, lại không chắc nên hỏi thêm:
“Anh có cần em khâu lại cho không?”
Lục Yển Tịch từ nhỏ đã nuông chiều, sinh ra trong gia đình giàu có.
Tôi không chắc có chấp nhận mặc áo bị thiếu nút hay không.
Nghe tôi , Lục Yển Tịch sững người trong chốc lát.
Sau đó, không hiểu sao mặt đỏ bừng lên như ảo thuật, từ cổ đỏ lan xuống tận ngực.
“Không cần đâu.” — Anh bỏ tạp chí xuống, kéo chăn lên trùm kín người.
“Mai vứt luôn cái áo đó là .”
Đúng như tôi nghĩ, không chấp nhận mặc đồ có chút khuyết điểm nào.
Tôi cũng không gì thêm, tiện tay tắt đèn.
Trong bóng tối, tôi cảm giác hơi thở bên cạnh có gì đó khác thường so với mọi khi.
11
Lục Yển Tịch lại không vào phòng gym nữa.
Nhưng lại xuất hiện một chuyện lạ khác.
Trước đây, bữa tối trong nhà đều do dì giúp việc chuẩn bị.
Thế mà tuần sau, mỗi lần tôi về nhà đều thấy đang bận rộn trong bếp.
Thấy tôi bước vào, vội vàng bưng từng tô từng đĩa ra bàn, gọi tôi ngồi xuống ăn cơm.
“Dạo này công ty không có việc gì à?” — Sau vài ngày liên tục như , cuối cùng tôi cũng không nhịn mà hỏi.
Đôi đũa trong tay Lục Yển Tịch khựng lại giữa không trung: “Gì cơ?”
“Thì em thấy gần đây rảnh rỗi thật đấy.
“Còn có thời gian về nhà nấu cơm nữa.”
“À… cũng không bận lắm.” — Anh trả lời.
“Vậy thì tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một chút.
“Cơm nhà mình chẳng phải từ trước đến nay đều do dì nấu sao.”
Bàn tay vẫn đang lơ lửng giữa không trung của Lục Yển Tịch cứng đờ rất lâu, cuối cùng mới rút về.
“Ừm.”
“Cũng đúng.” — Cuối cùng đáp .
12
Từ hôm đó trở đi, mấy ngày liền Lục Yển Tịch đều có tâm trạng rất sa sút.
Không vào phòng gym nữa. Cũng không nấu cơm nữa. Toàn thân trông cứ như rũ xuống, chán nản không còn sức sống.
Ngày nào cũng , vừa về nhà là lại nhốt mình trong phòng việc.
Có lúc tôi đi ngang qua còn nghe thấy gõ bàn phím lạch cạch không ngừng bên trong.
Chẳng lẽ lại đang viết nhật ký?
Mặc dù giữa chúng tôi vốn đã lạnh nhạt từ đầu, Lục Yển Tịch như tôi cũng không có lý do gì để quá để tâm.
Bạn thấy sao?