Ta nhớ đến năm đó, khi vừa sư phụ dẫn vào sư môn, ta mới mười hai tuổi.
A2049 vẫn còn đang ngủ say, ta mất hết ký ức, chỉ cho rằng mình là Giang Tầm.
Cha ta tuy là phàm nhân, lại là thân nhiều năm với sư phụ.
Trước khi qua đời, ông đã giao phó ta cho sư phụ.
"Con bé từ nhỏ đã thông minh, không chừng, không chừng cũng giống như đồ đệ của ông, có linh căn, có thể tu tiên..."
Ban đầu sư phụ không hề ôm hy vọng, chỉ là muốn an ủi cha ta, mới lấy ra khối đá thử linh căn, bảo ta đặt tay lên.
Ai ngờ khối đá thử linh căn lại phát sáng rực rỡ, ngay cả sư phụ vốn chỉ cho có lệ cũng trợn tròn mắt:
"Kim hệ thiên linh căn!"
Ông ấy lo liệu hậu sự cho cha ta, rồi đưa ta về Lưu Hà Tông.
Chỉ trong vòng ba năm, ta đã Trúc Cơ.
Tháng đó, ông ấy do dự, cứ lén lút ta.
Cuối cùng cũng mở lời: "Lưu Hà Tông chỉ là một tông môn nhỏ, ta dựa vào bí phương độc môn của rượu Lưu Hà gia truyền, mới nhận một chút chiếu cố của tiên nhân thượng giới, tài nguyên tu luyện thật sự không dồi dào."
"Chỉ cần con bằng lòng, tháng sau có Đại hội Tiên Môn, ta có thể tiến cử con bái nhập Cửu Linh Sơn, đó là tông môn lớn nhất hạ giới. Con cũng đừng cảm thấy không nỡ rời sư phụ..."
Ta gật đầu: "Được ạ."
Ông ấy ngẩn người, những lời chưa ra bị nghẹn lại trong cổ họng.
Nửa đêm hôm đó, tứ sư huynh đến tìm ta.
"Tiểu sư muội, sư phụ đã uống hết nửa bình rượu Lưu Hà mà ông ấy giấu từ năm ngoái, bây giờ đang ôm tam sư huynh khóc lóc thảm thiết, muội mau đến xem đi!"
Khi ta chạy đến, ông ấy đang ôm tam sư huynh khóc, nước mắt nước mũi dính đầy tay áo tam sư huynh:
"Ta sợ con bé lưu luyến sư môn, còn chuẩn bị một tràng dài để khuyên nhủ nó, ai ngờ con bé này lại đồng ý ngay lập tức hu hu hu..."
Tam sư huynh nổi gân xanh trên trán: "Sư phụ, người bình tĩnh lại đi. Người vốn muốn con bé có nơi tốt hơn để đi, bây giờ nó đồng ý rồi, chẳng phải là chuyện tốt sao?"
"Không thể như ..."
"Ai ta đồng ý?" Ta lên tiếng.
Hai người bên kia như bị điểm huyệt, bất tại chỗ.
Ta ôm kiếm, bọn họ.
"Cố ý như , trêu người thôi."
Sư phụ vốn đã không lớn tuổi, cứ thế vừa khóc vừa ngơ ngác ta.
"Ta không đi đâu cả, cứ ở lại Lưu Hà Tông, rất tốt."
Ta vừa , vừa đột nhiên ,
"Hơn nữa, dáng vẻ sư phụ khóc trông thật đáng thương."
Ông ấy tức muốn chết, ngày hôm sau liền bắt đầu nuôi râu, muốn lấy lại uy nghiêm của trưởng bối trước mặt ta.
Ta không phải người trời sinh trọng , cho dù mất đi ký ức trước kia, tính cách cũng cực kỳ lạnh lùng.
Mười năm ở Lưu Hà Tông, là sư phụ và các sư huynh sư tỷ đã chủ tiến về phía ta chín mươi chín bước.
Ta mới bước về phía họ một bước.
Ta chia sẻ từng chuyện, từng chuyện trong quá khứ với hệ thống.
Nó im lặng hồi lâu, rồi hỏi ta: "Vậy bây giờ ký chủ muốn đi đâu?"
"Cửu Linh Sơn."
"Sau đó thì sao?"
"...Sau đó?"
Ta nghĩ đến những gì người khác .
Minh Hành Tiên Quân sinh ra đã là thần chí cao vô thượng trên Cửu Thập Cửu Trọng Thiên, thực lực thâm sâu khó lường, thậm chí một phần quy tắc của đại đạo thế gian đều do hắn viết ra.
Lục Thanh Ngưng thân là đạo lữ mệnh định của hắn, nay hạ phàm lịch kiếp, cũng thiên đạo thiên vị.
Chính vì , ai đắc tội với nàng ta, khiến nàng ta không vui, ngay cả thiên đạo cũng không cho phép.
Chỉ có một con đường chết.
Thế giới này, thiên đạo này.
Vốn dĩ không nên tồn tại.
Ta thở dài một hơi, bước ra khỏi lầu xanh đầy mùi hương ngọt ngào.
Bước ra con phố đông đúc người qua lại.
Mấy đứa trẻ tay cầm kẹo hồ lô, vừa vừa chạy tới, thấy bộ dạng dữ tợn đáng sợ của ta, sợ hãi ngã ngồi xuống đất, khóc òa lên.
Ta cau mày, thuận tay xé một mảnh vải coi như sạch sẽ che vết thương trên mặt, không cho bọn trẻ thấy nữa.
"--Sau đó, tu luyện lại thành kiếm, c.h.é.m nát thiên đạo."
Bạn thấy sao?