Nhặt Được Vận May [...] – Chương 5

11.

Mấy đồng nghiệp của tôi vội vàng lau sạch đống máu chó… à nhầm, máu giả kia, rồi từng người một giơ ngón cái với tôi:

“U U, chị đỉnh thật sự!”

Được đạn chữ tung hô, đồng nghiệp khen ngợi, cái đuôi của tôi sắp dựng thẳng lên tới nóc nhà luôn rồi!

Có điều… chậc, coi như công việc này là chính thức đi tong.

Hứa Thanh Hoan đang ngồi ngẩn người mấy đóa hoa trong vườn. Tôi không đành lòng, lặng lẽ ngồi xuống cạnh ấy cùng ngắm.

Mặt trời dần lặn, gió se lạnh, ấy đột nhiên lên tiếng:

“U U, nếu tôi có mẹ, thì liệu tôi có còn ngu ngốc như thế này không? Vì một người đàn ông mà biến cuộc đời mình thành đống hỗn độn…”

Tôi vào đôi mắt đen nhánh của , rồi khẽ lắc đầu.

“Với cái kiểu đầu óc ‘não ’ như cậu á? Có mẹ thì bà cũng bị cậu chọc tức đến đoạn tuyệt quan hệ rồi!”

Cô ấy tròn mắt tôi một lúc, rồi khẽ nhoẻn :

“Tôi rồi mà, chỉ có cậu là có thể chuyện với tôi như thế. Người khác toàn những lời tôi muốn nghe. Còn cậu thì toàn sự thật… đau điếng luôn.”

Tôi im lặng một lúc, rồi chậm rãi mở miệng:

“Thật ra không có mẹ cũng chẳng phải chuyện kinh thiên địa. Tôi mất cả cha lẫn mẹ từ năm mười tuổi, sống với ông nội, ngày ngày bánh kếp ngoài chợ. Cố gắng suốt mười năm, cuối cùng cũng ‘thừa kế’ đống đồ của cậu, biến thành triệu phú.”

Hứa Thanh Hoan đang tôi với vẻ thương cảm, nghe tới đó phụt thành tiếng.

Cô ấy , thật ra ấy rất muốn rời khỏi Lục Đình Xá, chỉ là hai người đã bên nhau quá lâu, không nỡ rời xa. Cô sợ rời đi rồi sẽ sống không nổi, lại thành trò cho Tưởng Đào.

“Tưởng Đào chắc chắn sẽ dẫm lên tôi mà hả hê. Bao năm nay tôi bỏ bê sự nghiệp, giờ còn biết gì để sống?”

Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi :

“Cậu có biết mấy món đồ cậu vứt hôm đó, tôi đã bán bao nhiêu tiền không?”

“Bấy nhiêu tiền á? Chỉ cần cậu không nổi hứng đi khởi nghiệp, thì đủ ăn ngon mặc đẹp cả đời!”

Hứa Thanh Hoan cúi đầu, lắc đầu:

“Không, tôi không cần tiền của ta.”

Tôi không nhịn nổi nữa, nắm chặt vai ấy lắc mạnh, cố rung cho nước trong đầu chảy bớt ra ngoài:

“Tại sao lại không cần?! Cậu không xem video luật sư trên mạng à? Tài sản tự nguyện tặng cho là của cậu, có gì mà thanh cao?!”

“Hồi tôi học xong cấp hai, không muốn ông nội vất vả nữa nên còn giả vờ thi trượt cấp ba. Hồi đó chỉ cần có một cái túi Chanel bán ra, tôi đã đủ tiền học tiếp rồi—tôi là học sinh giỏi nhất lớp đấy nhé!”

“Nếu có tiền, khi ông tôi mất, tôi đã không để ông ấy nằm co ro cùng tôi trong căn nhà tập thể rách nát suốt 5 năm, mới đủ tiền mua chỗ chôn cất tử tế!”

Hứa Thanh Hoan tròn xoe mắt tôi.

Tôi bực không chịu nổi:

“Hứa Thanh Hoan, cậu có biết tiền quan trọng đến mức nào không hả?!”

12.

Đạn chữ bảo, hai tuần nữa Lục Đình Xá mới quay về.

Vậy thì tôi phải nhanh chân rút lui trước. Tôi cũng tự nguyện nghỉ việc rồi, ta chắc không chấp nhặt mấy câu tôi chửi đâu nhỉ?

Hôm đó sau khi chuyện với Hứa Thanh Hoan, ấy tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày, không bước ra ngoài nửa bước.

Tôi thì âm thầm thu dọn hành lý, sau đó gõ cửa phòng ấy, định tạm biệt một tiếng…

Nhân tiện, hỏi luôn tháng này bao giờ chuyển lương…

Gõ cửa một lúc lâu, đến mức tôi tưởng ấy nửa đêm trốn đi rồi, thì cửa mới mở ra.

Hứa Thanh Hoan mặt rạng rỡ, mắt sáng rực như đèn LED, kéo tay tôi phấn khích hét lên:

“U U! Tôi nghĩ thông suốt rồi! Vì Lục Đình Xá mà tôi hy sinh và nhẫn nhịn từng ấy năm, giờ bỏ đi lại còn để ta tiết kiệm ? Tôi điên à?!”

“Tôi vừa tính kỹ lại rồi, số đồ ta tặng mà không thể đòi lại, tổng giá trị có thể bán … tận năm mươi triệu tệ!”

Cô ấy bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, cực kỳ nghiêm túc:

“Năm mươi triệu gửi ngân hàng, mỗi năm ít nhất cũng lời 1 triệu 5, tôi dùng 100.000 để tiêu xài, 1 triệu 4 để mở tiệm, có lỗ cũng chẳng sao, chỉ cần không đụng tới tiền gốc, thì tôi vĩnh viễn không sợ đói!”

Hai má ấy ửng hồng, ánh mắt tràn đầy hy vọng về tương lai.

“Tôi sợ cái gì chứ? So ra, tôi thấy mình sắp sống sướng phát điên luôn ấy!”

Tôi cũng phấn khích nắm tay ấy:

“Tuyệt vời! Mà này, tôi có kế hoạch mở chuỗi bánh kếp thương hiệu ‘U U Bao Ăn’ từ lâu rồi, cậu đầu tư cho tôi năm đầu tiên đi, đảm bảo lời to luôn!”

Hai mươi triệu của tôi cũng đang nằm yên trong ngân hàng, ăn lãi từng ngày.

Tính toán của ấy hoàn toàn không sai, chỉ có điều… ấy sai một điểm.

Dù có lỡ tiêu luôn năm mươi triệu kia, thì tôi vẫn còn hai mươi triệu ở đây, mãi mãi là chỗ dựa cho ấy.

13.

【Cốt truyện đã thay đổi rồi!】

【Tôi rồi mà, Hướng Ưu Ưu xuất hiện không thể là vô dụng !】

【Thanh Hoan nhà ta cuối cùng cũng thoát “não ” rồi, hu hu cảm quá…】

Một tuần trước khi Lục Đình Xá về đến nhà, tôi và Hứa Thanh Hoan đã chuồn mất tiêu.

Cô ấy dọn vào sống chung với tôi trong căn nhà ở phố Lưu Tinh.

Việc đầu tiên khi về nhà: dựng xe – mở hàng – bán bánh!

Hàng dài vẫn nối dài như cũ. So với cái chức bảo mẫu lương tháng 200.000, thì cái cảm giác kiếm tiền bằng đôi tay của mình này mới khiến tôi yên tâm.

Còn Hứa Thanh Hoan thì bận rộn chạy đi khảo sát địa điểm mặt bằng.

Tôi mời ấy bán bánh kếp cùng, ấy kiên quyết từ chối, nhất định phải mở quán gà rán.

bán gà rán lời hơn, lại đỡ mệt hơn bánh kếp—tôi tức tới nhịn chuyện với ấy hai ngày trời.

Lục Đình Xá thì đúng như dự đoán, thật sự đi tìm bác sĩ riêng xét nghiệm máu. Kết quả cho ra đúng chuẩn: máu chó.

Anh ta tức đến mức tát cho Tưởng Đào hai bạt tai, sau đó bắt đầu điên cuồng chạy về tìm Hứa Thanh Hoan xin tha thứ.

Kết quả vừa về đến nhà—người đâu mất tiêu.

Đương nhiên, với năng lực của tổng tài bá đạo, chẳng mấy chốc ta đã lần ra tôi là người nửa đêm từ chối bán nhà—và cũng là “đầu dây mối nhợ” khiến nữ chính biến mất.

Anh ta tung chiêu đủ kiểu, vừa khóc vừa cầu xin.

Nhưng lần này Hứa Thanh Hoan không hề xiêu lòng—không biết vì đã “bén lửa giàu” hay vì sau vụ máu chó kia đã thật sự tuyệt vọng rồi.

Sau một hồi đấu trí mặc cả, chúng tôi chốt xong hợp đồng. Tôi bán nhà cho Lục Đình Xá, giá gấp 20 lần.

“Tôi vẫn không muốn bán đâu.” – Tôi khăng khăng .

Hứa Thanh Hoan trừng mắt:

“Cậu ngốc à? Không bán đổi nhà cao cấp luôn đấy!”

Tôi sững người ấy, không ngờ nữ chính lần này thực sự buông bỏ rồi.

“Cậu ‘chúng ta’ cái gì chứ? Tên căn nhà đứng tên tôi đấy nhé! Bán xong là tiền tôi đấy!” – tôi giả vờ hung dữ.

Cô ấy chống nạnh:

“Thế thì trả tôi mấy món đồ hiệu mà cậu nhặt !”

“Dạ vâng, Hứa công chúa, cậu muốn cái penthouse nào? Mai tôi dắt cậu đi xem luôn!”

14.

Vài ngày sau là giỗ ông nội tôi. Hứa Thanh Hoan muốn đi cùng tôi thăm mộ ông.

“Ủa, cậu họ Hướng mà sao ông nội cậu họ Trần ?” – Cô ấy nghiêng đầu bia mộ, tò mò hỏi.

Tôi đặt bó hoa xuống trước bia, dịu dàng vuốt nhẹ tấm đá lạnh:

“Vì ông ấy không phải ông ruột của tôi. Chỉ là một người tốt bụng thấy tôi đáng thương nên nhận nuôi, dạy tôi bánh kếp… Ha ha, một siêu nhân bánh kếp!”

Lục Đình Xá sau khi thất bại ê chề trong công cuộc truy vợ, dồn hết lửa giận lên người Tưởng Đào.

Cuối cùng, ta thật sự khiến Tưởng Đào có thai… rồi cố ý dàn cảnh để ta sảy thai, dẫn đến việc ta vĩnh viễn không thể có con.

Trong cơn oán hận, Tưởng Đào đã lao xe đâm Lục Đình Xá ngã khỏi vách núi, còn mình cũng theo xe rơi xuống.

Tôi TV, trên màn hình là chiếc xe có cánh nhỏ đã biến dạng không còn nhận ra. Có lẽ, câu chuyện này cũng kết thúc rồi.

Hứa Thanh Hoan buồn mất mấy ngày, rất nhanh đã không còn thời gian để buồn nữa.

Không biết ấy lấy đâu ra công thức gà rán bí truyền, mà buôn bán hừng hực như lửa cháy, bận rộn muốn cháy máy luôn.

Tôi thì đứng bên cạnh vừa lật bánh kếp vừa lầm bầm:

“Không hiểu sao lũ người này lại thích đồ ăn vặt chiên dầu đến . Bánh kếp của tôi vừa lành mạnh vừa ngon, mà lại không lời bằng gà chiên, cạn lời…”

【Đã xem.】

【Cốt truyện rất , kết thúc cũng xịn xò!】

【Mới gọi một chiếc bánh kếp, giờ thấy gà rán lại thấy đói nữa rồi… Thôi kệ, đặt thêm phần luôn. Chảy nước miếng.jpg】

— HẾT —

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...