Sau giây phút vui sướng ngắn ngủi, tôi lại nhớ đến bản mặt đáng ghét tối nay của Lục Đình Xá, cơn tức nổi lên ầm ầm.
“Tôi xin lỗi, đó là nhà của tôi. Tạm thời chưa có ý định bán.”
Dù sao thì từ chối xong, ta cũng sẽ còn quay lại, thì để tôi xả giận cái đã.
Lục Đình Xá lại dùng giọng điệu tổng tài bá đạo quen thuộc:
“Tôi sẵn sàng trả gấp mười lần giá thị trường. Cô đã lời lớn rồi, đừng quá tham lam.”
Tôi hừ lạnh, chẳng chút dao :
“Để tôi cân nhắc thêm. À, còn nữa—gọi điện cho người ta lúc hai giờ rưỡi sáng, thật là thiếu lịch sự đấy, biết không?”
Nói xong, tôi dứt khoát tắt máy.
Đạn chữ lại tung hô nức trời:
【U U tốt lắm!】
【Tôi cảm thấy hôm nay ngực thông, khí thông, máu cũng thông, tất cả là nhờ của chúng ta!】
【Ai truyện ngôn chỉ biết hành nữ chính? Đến lúc nam chính phải ngậm hành rồi!】
Tôi giơ ngón cái với chính mình— lắm Hướng Ưu Ưu, hôm nay rất có khí phách, không vì tiền mà cúi đầu!
9.
Sáng hôm sau, Tưởng Đào mò đến cửa.
Cô ta có vài nét giống Hứa Thanh Hoan thật—đều kiểu “tiểu bạch hoa” trong sáng, thanh thuần.
Nếu không nhờ đạn chữ hôm qua thi nhau bóc phốt rằng cái quần lót ren đỏ kia là ta cố giấu vào áo Lục Đình Xá, thì tôi còn suýt tin này là người vô tội nữa cơ đấy.
Hôm nay là cuối tuần, Lục Đình Xá vẫn chưa dậy.
Thấy là Tưởng Đào tới, mấy đồng nghiệp giúp việc cũng không dám ngăn—xem ra chuyện ta và Lục Đình Xá đã chẳng còn là bí mật gì nữa rồi.
“Thanh Hoan, cậu vẫn giận tớ sao? Tớ ngày nào cũng nhắn tin cho cậu mà, cậu cứ chặn tớ mãi…”
Nghe thì có vẻ giọng thấp thỏm, cái khí thế ngầm khiêu khích trong lời thì… chói lóa luôn.
Hôm qua Hứa Thanh Hoan khóc cả đêm, mắt vẫn còn sưng húp, đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài long lanh tỏa sáng của Tưởng Đào.
Hứa Thanh Hoan thẳng lưng ngồi dậy, mắt khẽ cụp xuống:
“Cô đến đây gì? Giờ đã ngang nhiên ra vào nhà người khác rồi à?”
“Ờm… cũng không có gì đâu, chỉ là hôm qua rơi vài thứ, chắc còn sót lại trên người A Xáo, nên đến tìm một chút thôi.”
Tưởng Đào vừa vừa giả vờ xoắn tóc, mặt mũi vô tội.
Cái gọi là “thứ đó” là cái gì, ngay cả tôi cũng nghe ra .
【Cái đồ tiện nhân này! Lục Đình Xá mù thật rồi, không thấy bộ mặt thật của Tưởng Đào sao?!】
【Tưởng Đào xứng đáng hai cái tát, Lục Đình Xá phải ăn combo “Giáng Long Thập Bát Chưởng”!】
【Thôi chết rồi, tự nhiên muốn tái sinh cây quạt mo để táp vào mặt nó quá!】
…
Cả đống đạn chữ gào thét giận dữ, tôi cũng tức đến nắm chặt nắm .
Hứa Thanh Hoan cắn môi, hốc mắt đỏ bừng.
“Dù sao cũng là hai mươi năm, không cần phải ép người đến mức này. Cô thích Lục Đình Xá, tôi nhường ta cho là .”
Tưởng Đào đột nhiên thu lại nụ , trong mắt ánh lên tia ác độc.
Cô ta nghiến răng, giọng đầy căm hận:
“Cô đừng giả vờ thanh cao nữa. Không phải nhường A Xáo cho tôi, mà là không giữ nổi trái tim ấy!”
Hứa Thanh Hoan vừa định mở miệng thì một giọng khó chịu vang lên từ cầu thang:
“Tưởng Đào? Ai cho đến đây?”
Tưởng Đào lập tức chuyển sắc mặt như diễn viên đoạt giải Oscar, nước mắt lưng tròng, lăn dài trên má, chạy ùa về phía Lục Đình Xá:
“A Xáo! Luận văn tiến sĩ của em thông qua rồi! Em vui quá, nên mới đến báo tin cho hai người… mà Thanh Hoan, ấy hình như không chào đón em…”
Woa, không ngờ kiếp này tôi lại tận mắt chứng kiến trình diễn “Trà xanh sống ” cự ly gần thế này!
Nhìn gương mặt chịu đựng của Hứa Thanh Hoan, tôi không nhịn xoa tay háo hức.
Nói thật, chắc không bị đuổi việc đâu nhỉ?
Tôi cầm cây xào quần áo móc theo cái quần ren đỏ hôm qua xông thẳng vào phòng khách.
“Tưởng Đào tiểu thư à, còn trẻ mà trí nhớ tệ quá đó. Lúc nãy còn tới tìm đồ mà, quên rồi hả?”
“Nhà chúng tôi hôm qua không thấy món nào lạ lạ cả, chỉ có cái này là rơi lại thôi. Cô mau mang về đi, mùi nồng quá, ai cũng phát ói, tôi còn chẳng dám đụng tay luôn ấy!”
Sắc mặt Tưởng Đào lập tức biến đổi, vồ lấy cái quần trên cây móc, gào lên:
“Con đĩ này, mày linh tinh cái gì đó?!”
Mới hét nửa câu, ta nhận ra mình mất khống chế, vội vàng bịt miệng lại.
Lục Đình Xá cau mày đi về phía tôi, giọng lạnh tanh:
“Hướng Ưu Ưu, chuyện này có liên quan gì đến ?”
Tôi bịt mũi, lùi nhanh về sau:
“Đừng, đừng đến gần tôi, Tổng Lục! Người nồng mùi quá, tôi mà ngửi thêm chắc ói mất!”
10.
Đường đường là tổng tài của tập đoàn Lục thị, Lục Đình Xá đời nào từng bị người ta chê thối mặt như ? Một lúc lâu ta còn chưa kịp phản ứng, mặt thì đỏ bừng như bị chọc trúng chỗ đau.
Một hồi sau, ta mới quay đầu, lạnh lùng trách móc Hứa Thanh Hoan:
“Đây là của em sao?”
Tôi há miệng định phản bác, Hứa Thanh Hoan đã đặt tay lên cây phơi đồ tôi còn đang giơ lửng lơ, lắc đầu ngăn tôi lại.
“Lục Đình Xá, người của tự đến tận cửa rồi. Lần này, còn định dùng lý do gì để lừa tôi nữa?”
【Thanh Hoan ơi, xin đừng tha thứ nữa!】
【Ơ kìa, đừng quên đây là truyện HE nhé, nữ chính mà não không có thì không còn là nữ chính đâu.】
【Nhưng tôi nhớ rõ truyện gốc không hề có nhân vật Hướng Ưu Ưu mà… Giờ thêm một vai, biết đâu thay đổi cốt truyện?】
…
Tôi vừa dòng đạn chữ, vừa quay sang ngắm Hứa Thanh Hoan.
Một người xinh đẹp, dịu dàng, lại nhân hậu đến , lẽ nào phải nhốt cả đời mình bên một củ dưa chuột thối như Lục Đình Xá?
“Thì ra là của Thanh Hoan à, trách gì cư xử chẳng ra gì.”
Tưởng Đào che miệng duyên:
“Nhưng cũng dễ hiểu thôi, Thanh Hoan từ nhỏ đã không có mẹ, không ai dạy ấy cách người cả.”
“Nếu năm đó mẹ Thanh Hoan không chết trong vụ cháy đó, có khi ấy cũng dạy dỗ như tôi, biết điều hơn, chứ không phải bám dính lấy nhà trai mà sống như một ký sinh trùng.”
Một câu vừa độc vừa hiểm, như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Hứa Thanh Hoan.
Đồng tử ấy co rút, tay siết chặt đến mức gân xanh nổi lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì—“bốp!”—một cái tát giòn tan đã rơi thẳng lên mặt Tưởng Đào.
“Cấm nhắc đến mẹ tôi!”
Cuối cùng cái miệng lanh chanh của Tưởng Đào cũng bị bịt lại, khóe môi lại nhếch lên một nụ quỷ quyệt.
Cô ta mượn lực từ cái tát, quay người té xuống sàn.
Chiếc váy trắng tinh lập tức nhuộm một vệt đỏ thẫm.
Tưởng Đào hoảng hốt đống máu bên dưới, hét lên thất thanh:
“Con tôi! Con tôi ơiii—!”
Chưa đầy nửa giây sau, Lục Đình Xá lao tới, run rẩy ôm lấy ta, giọng nghẹn ngào không dám tin:
“Em… em mang thai rồi sao?”
Tôi ban đầu cũng bị dọa sợ thật, đạn chữ đã nhắc nhở tôi—Tưởng Đào đâu có bầu, ta chỉ giả bộ để kích thích Hứa Thanh Hoan, dựng lên một màn drama đậm mùi máu chó y như trên truyền hình.
Hứa Thanh Hoan ôm miệng không dám tin, ánh mắt rối loạn—vừa đau lòng vì đứa con của Lục Đình Xá, lại vừa hối hận vì mình ra tay quá mạnh.
Haiz… đúng là nữ chính ngôn , cứ phải yếu đuối và áy náy đúng lúc.
“Tình tiết máu chó này… đóng giả hơi bị đạt đấy.”
Tôi không nhịn nổi nữa, phun ra một câu mỉa mai.
Mắt Tưởng Đào lóe lên một tia hoảng loạn, muốn phản pháo mà nhớ ra vai hiện tại là “ yếu đuối bị ”, nên chỉ có thể im bặt.
“Hướng Ưu Ưu! Im miệng cho tôi!” – Lục Đình Xá mắt đỏ ngầu, gào lên với tôi.
Tôi nhếch môi khẩy, giọng lạnh tanh:
“Lục Đình Xá, tôi khuyên nên gom hết máu trên người ta, mang đi xét nghiệm ADN xem là máu người hay máu chó.”
“À mà quên, hai người vốn là một đôi chó hoang, máu huyết đúng là… thuần chủng quá nhỉ?”
Lục Đình Xá trừng mắt lườm tôi, chẳng có thời gian “xử lý” tôi, ôm chặt Tưởng Đào rời đi. Trước khi bước ra cửa, còn lạnh lùng ném lại một câu:
“Hứa Thanh Hoan, Tưởng Đào chẳng qua chỉ mấy lời khó nghe, em lại đánh ấy đến mức sảy thai, em thay đổi rồi—thật khiến người ta thất vọng.”
Tôi theo bóng lưng ta, giận tím mặt:
“Là HỨA THANH HOAN nhầm người mới đúng ấy! Anh thì ngoại còn ra vẻ đúng đắn, lấy máu chó giả con, bị ngốc hả?!”
“Anh không xứng với ấy! Một người đàn ông không kiểm soát nổi cái quần thì nên đi triệt sản đi! Anh là CỦ DƯA CHUỘT THỐI!!”
Tôi vừa chửi vừa đuổi theo, phát huy hết trình độ chửi mắng ba mươi năm tích lũy , xứng đáng nhận cúp “nữ phụ tốt nghiệp từ học viện phản pháo quốc dân”.
Bạn thấy sao?