Thực ra trong lòng tôi hơi thấp thỏm, sợ ấy đột nhiên đổi ý đòi lại mấy món quà hôm trước.
Nhưng thực tế chứng minh tôi nghĩ quá nhiều rồi—trong suốt một tháng sau đó, cứ cách ba ngày, Hứa Thanh Hoan lại lái “xe ếch” đến mua bánh kếp của tôi.
Chưa bao giờ nhắc lại chuyện hôm ấy.
Học sinh nhập học rồi, buôn bán của tôi lại càng đắt khách.
“Chào quý khách, bảng giá ở bên dưới nhé, muốn loại nào ạ?”
Tôi cúi đầu dọn dẹp quầy, vì bánh kếp của Hướng Ưu Ưu không chỉ ngon mà còn phải sạch sẽ!
Nhưng người kia không gì, tôi ngẩng đầu lên—trước mắt là một gương mặt đẹp đến mức người – thần đều bất bình, cả người toát ra vẻ quý tộc, khí chất ngút trời.
Tôi ngơ ngác, khoé miệng khẽ cong lên một cách vô thức.
Đẹp trai kiểu này… mà là chồng tôi thì…
Tôi đang ngập trong bong bóng màu hồng, thì ta mở miệng kéo tôi rớt cái “bộp” xuống đất.
“Về bảo mẫu cho tôi.”
Giọng lạnh tanh, không cho phép từ chối, chuẩn phong cách bá đạo tổng tài trong truyền thuyết.
Tôi lập tức bừng tỉnh—quả nhiên, đạn chữ hiện lên kín màn hình:
【Không nhiều, Lục Đình Xá thật sự quá đẹp trai!】
【Nữ hoàng nhặt của hời online trở lại!】
【Lục Đình Xá vẫn Thanh Hoan đấy chứ! Cái truyện này đúng kiểu tìm đường sống trong đống mảnh thủy tinh luôn á!】
Gì trời?
Nhưng rõ ràng tôi đâu có phải bảo mẫu, tôi là người bán bánh mà?
Tôi liếc trái phải, cuối cùng chỉ tay vào chính mình:
“Tôi á?”
“Đúng. Lương tháng năm mươi ngàn.”
“Không phải vì tiền đâu, tôi…”
“Một trăm ngàn.”
“Anh hiểu lầm rồi, nghe tôi đã—”
“Một trăm năm mươi ngàn.”
“Anh tưởng có tiền là muốn gì nấy à?!”
“Hai trăm ngàn.”
“Nhà ở đâu ?”
…
Ông ơi, cháu xin lỗi. Giấc mơ của cháu đã đổi rồi.
Anh ta trả… thật sự quá nhiều rồi!
Có tiền không kiếm là đồ ngốc!
6.
Tôi dọn hàng xong, dán lên xe một tờ thông báo:
【Chủ quán ra ngoài săn vàng, có duyên sẽ quay lại. Quán bánh kếp thứ hai ở đầu ngõ cũng ngon, thèm thì ghé ủng hộ tôi nhé~】
Xe của Lục Đình Xá to, rộng và cực kỳ sang—logo còn có cả cánh nhỏ, chạy êm hơn hẳn con “xe ếch” của Hứa Thanh Hoan.
Suốt dọc đường đến khu biệt thự cao cấp Lan Đình Ngự Phủ, ta không với tôi lấy một lời.
Không hiểu cái mặt hằm hằm đó định dọa ai, tôi lén lật mắt, trong đầu vang lên câu kinh điển của Diệp Hách Na Lạp Anh:
“Đồ thích màu là thứ đáng ghét nhất.”
“Thanh Hoan, không phải em thích cái bán bánh kếp kia sao? Anh mời về rồi đấy.”
Vừa bước vào biệt thự, Lục Đình Xá cởi áo vest đưa cho một giúp việc—à không, đồng nghiệp mới của tôi chứ còn gì.
Hứa Thanh Hoan đang cúi đầu đọc sách, nghe thấy thế thì ngẩng lên về phía tôi.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt vốn trống rỗng của ấy bỗng sáng lên hẳn.
Cô đứng dậy, trên mặt là sự ngạc nhiên không giấu :
“Ưu Ưu? Sao cậu lại đến đây?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, Lục Đình Xá đã sải bước đến bên , vươn tay khoác lên vai ấy:
“Bao nhiêu năm nay, em không chơi thân với ai, chỉ có hứng thú với ấy. Từ giờ ấy sẽ ở lại bảo mẫu, ngày nào cũng ở bên em.”
Thật ra tôi với Hứa Thanh Hoan chẳng thân đến thế— ấy là ân nhân, tôi là “hiệp sĩ bánh kếp” của ấy, thế thôi.
Nhưng mà thôi kệ, một tháng hai trăm ngàn cơ mà!
Hứa Thanh Hoan đột nhiên sầm mặt, trừng mắt Lục Đình Xá:
“Anh đừng là ép người ta đến đấy nhé?”
“Không không!” Tôi vội xua tay, “Tôi tự nguyện mà! Anh Lục hào phóng lắm luôn!”
Tôi sợ ta đổi ý lắm—cái mức “nổ xu vàng” như , ngoài Hứa Thanh Hoan ra thì chẳng có ai đáng để móc hầu bao như thế nữa đâu.
7.
Từ đó tôi ở lại nhà họ Lục.
Nhà này chẳng thiếu người , nhiệm vụ chính của tôi là trò chuyện cùng Hứa Thanh Hoan, rồi cho ấy mấy cái bánh kếp không hành, không ngò—đúng gu ấy.
Cô chuyện cũng khá nhiều, chỉ là mỗi khi nhắc đến Lục Đình Xá, hoặc là im lặng, hoặc là mắt đỏ hoe.
“Người mà ta bao nuôi bên ngoài, từng là thân nhất của tôi.”
Tôi ngạc nhiên đánh rơi luôn hạt dưa trong tay: “Cái gì cơ?”
Hứa Thanh Hoan bật , giọng chua chát:
“Ừ, tôi cũng không biết chúng tôi sao lại đi đến bước đường này.”
Kết hợp lời ấy và nội dung từ đạn chữ, tôi cũng lờ mờ hiểu đường dây vụ này.
Hứa Thanh Hoan, Lục Đình Xá và Tưởng Đào vốn là chơi chung từ nhỏ.
Sau này Hứa Thanh Hoan và Lục Đình Xá thành đôi, ấy vì mà bỏ biết bao cơ hội, cùng vượt qua những ngày tháng vô danh cho đến khi thành đạt.
Nhưng Tưởng Đào vẫn luôn thầm Lục Đình Xá, đến một đêm mưa, nhân lúc ta không tỉnh táo, liền leo lên giường.
Lục Đình Xá Hứa Thanh Hoan, lại không dứt Tưởng Đào.
Nói trắng ra là—tra nam muốn bắt cá hai tay.
Bị phản bội, Hứa Thanh Hoan thu mình, không còn tin tưởng ai nữa. Vì thế Lục Đình Xá mới đưa tôi về nhà.
Tôi âm thầm tặc lưỡi—ngôn đúng là ngôn , chẳng bao giờ thoát khỏi cái mô típ cũ.
Thường ngày, Lục Đình Xá đối xử với Hứa Thanh Hoan cũng không tệ, chỉ là thi thoảng lại không về nhà, mỗi lần về còn mang theo… mùi nước hoa lạ và mấy dấu hôn rõ mười mươi trên cổ.
Hôm nay, ta về nhà, vừa cởi áo vest ra thì—bịch—rớt xuống một… chiếc quần lót ren đỏ thẫm.
Cả phòng đồng loạt về phía “vật thể đỏ” đó.
Mặt Hứa Thanh Hoan lập tức tái mét, còn Lục Đình Xá thì cau mày, quai hàm siết lại.
Mấy đồng nghiệp giúp việc ai nấy đều nhau đầy khó xử, rồi lén lút chuồn khỏi hiện trường.
Tôi cũng giả vờ rút lui, lén nép sau cánh cửa để nghe lén.
Chỉ nghe Lục Đình Xá mím môi, giọng trầm thấp:
“Anh sơ ý thôi. Sẽ không có lần sau.”
8.
Tôi và đám đạn chữ cùng nhau mắng xối xả— ta thế mà chỉ xin lỗi vì không giấu kỹ quần lót của Tưởng Đào?!
Hứa Thanh Hoan khẽ, nụ rất đẹp, lại đẹp kiểu… đậm chất nữ chính số khổ.
“Lục Đình Xá, nếu đã thích ta như thì cứ đến với ta đi. Cần gì phải giữ tôi bên cạnh nữa? Hay là… vụng trộm mới kích thích hơn?”
Lục Đình Xá sững người một chút, sau đó vò trán, giọng bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Em cứ phải chuyện khó nghe như sao?”
Hứa Thanh Hoan đột nhiên giơ tay, choang!—cái bình hoa vỡ tan ngay dưới chân ta, gần như hét lên:
“Tôi vì mà từ bỏ học tiến sĩ, từ bỏ công việc có tương lai sáng lạn. Vì Tưởng Đào, tôi suýt nữa… suýt nữa thì bị người ta nhục! Các người tại sao lại đối xử với tôi như ?!”
Cô ôm mặt khóc, thân hình mảnh khảnh run lên không ngừng.
Ánh mắt Lục Đình Xá thoáng hiện vẻ áy náy, ta giơ tay định ôm lấy , Hứa Thanh Hoan lại gào lên gần như nghẹn tiếng:
“Đã chuyện bẩn thỉu, thì nên giấu kỹ vào, đừng có hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn chịu đựng của tôi! Hai người đúng là một đôi tiểu nhân bẩn thỉu!”
Xem kìa, nữ chính trong truyện ngôn , đến lúc chửi người cũng văn vẻ như thơ.
Nghe đến đây, mặt Lục Đình Xá lập tức sa sầm, ném mạnh áo khoác lên sofa, lạnh giọng:
“Em bây giờ… đúng là như người điên rồi.”
Tôi ôm ngực, suýt thì tức đến thở không ra hơi.
Ép người ta đến phát điên, rồi quay sang trách người ta không tử tế—cái kiểu mặt dày này, đúng là hiếm có!
Ngay lúc Lục Đình Xá bước lên bậc thang cuối cùng, giọng Hứa Thanh Hoan nghẹn ngào vang lên:
“Căn nhà ở phố Lưu Tinh… tôi đã bán rồi.”
Chính là căn nhà giờ thuộc về tôi đó.
Lục Đình Xá khựng bước, quay lại, như không tin nổi:
“Em gì?”
Hứa Thanh Hoan lau nước mắt, cằm hơi ngẩng lên đầy cứng cỏi:
“Người đã đổi thay, giữ lại căn nhà đó còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Lục Đình Xá đứng đó thật lâu, không thêm một lời, rồi quay lưng rời đi, áo bào phất lên như trong phim kiếm hiệp.
Hứa Thanh Hoan ngồi xổm dưới sàn, khóc rất lâu, rất lâu.
Tôi bóng lưng lạnh lùng của Lục Đình Xá, trong lòng thắc mắc: với bộ dạng này, liệu ta có thật sự sẽ bỏ ra gấp mười lần giá để mua lại căn nhà đó không?
Kết quả—rạng sáng 2 giờ 30 phút, tôi đã có câu trả lời.
Lục Đình Xá thông qua môi giới tìm số điện thoại của tôi.
“Chào , căn nhà ở phố Lưu Tinh, bán cho tôi đi, giá do quyết.”
Tôi nhướng mày, hừ! Đến thật rồi nè!
Đạn chữ ngay lập tức bay đầy màn hình:
【Chữ “ghen tị” đã không đủ để diễn tả cảm của tôi nữa…】
【Nữ hoàng nhặt của hời lại sắp trúng mánh! Để tôi đóng vai ấy vài tập đi trời ơi!】
…
Bạn thấy sao?