Nhặt Được Bạn Trai [...] – Chương 9

Chương 9: Lời đồn tai bay vạ gió

 

Chân tôi bị thương, thu hút sự ý đặc biệt ở trường. Thậm chí khi đi qua đi lại, tôi còn nghe thấy có người lắc đầu:

"Cô này chẳng phải là người đã trêu chọc đại ca trường học lần trước sao, bị đánh rồi à?"

Ban đầu tôi không để ý, chúng tam thành hổ. Lời đồn đại kiểu này trong trường ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Tôi cúi đầu, chỉ có thể dùng vẽ tranh để giải tỏa nỗi buồn phiền, khi đang tập trung, bên tai đột nhiên vang lên một giọng êm tai:

"Chân cậu không phải là bị Hạ Vũ đánh đấy chứ?"

Ai đây?

Ngẩng đầu lên , là một nam sinh có gương mặt rất giống Hạ Vũ.

Điểm khác biệt là cậu ta không phô trương như Hạ Vũ, hai chữ "ôn hòa" dường như đã khắc sâu vào con người cậu ta.

Nhớ lại Hạ Vũ luôn miệng gọi là "tên mặt trắng"…

Ừm, đúng là rất trắng!

Nhớ đến chuyện đưa nhầm thư , tôi lặng lẽ dịch mông sang một bên.

Tránh hiềm nghi!

"Không phải đâu, Hạ Vũ rất tốt, cậu ấy sẽ không đánh tôi."

Đoạn Tử Xuyên nhướn mày, hình như khẽ một tiếng, ánh mắt tôi có thêm vài phần dò xét. 

Tôi lập tức dời mắt. Chỉ tự trách bản thân sao lại ngồi cạnh cậu ta?

Cả buổi học, tâm trí tôi cứ lâng lâng, trong cuốn sổ nhỏ màu hồng nhạt, tôi vô thức vẽ lên đó khuôn mặt nghiêng của Hạ Vũ.

Khóe miệng vô thức nhếch lên, khi nghe thấy giáo viên gọi tên mình, nụ của tôi biến mất.

"Học sinh Tề Nguyên Nguyên, em ngây ngô cái gì đấy? Mời em nhắc lại câu hỏi mà vừa ."

Ánh mắt của cả lớp đồng loạt đổ dồn vào tôi.

Câu hỏi? Tôi không nghe thấy, cứu tôi với!

Ánh mắt của giáo dán chặt vào tôi, tôi bám chặt mép bàn, không nên lời.

"Học sinh Tề Nguyên Nguyên."

Cô giáo cầm thước gỗ, đi tới đi lui.

Tôi lo lắng, vội vàng úp cuốn sổ lại, giáo hôm nay dường như đã nhắm vào tôi. Không hai lời, rút cuốn sổ trên bàn tôi.

Sau khi rõ nội dung tôi vẽ, giáo đeo kính, gương mặt hiền từ lại nhạo một tiếng:

"Tề Nguyên Nguyên, em lên lớp là để vẽ nam sao? Đoạn Tử Xuyên hấp dẫn em đến sao?"

Câu này như hòn đá rơi xuống mặt nước. Cả lớp ồ lên trong chốc lát.

"Không phải đâu , em…"

Đúng là tôi đã vẽ, người tôi vẽ không phải Đoạn Tử Xuyên.

"Tề Nguyên Nguyên! Em còn chối cãi!"

Tôi muốn khóc mà không khóc a a a a… Bất lực về phía Đoạn Tử Xuyên, tôi như muốn viết ba chữ "cầu xin cậu" lên mặt.

Nhìn thấy cậu ta khẽ mấp máy môi, tôi lập tức quay đầu lại giáo với vẻ mặt chính trực. Tôi thật sự không phải là người lén lút vẽ học bá.

"Em cũng không biết cậu ấy vẽ ai, dù sao thì em vừa ngồi vào đây là cậu ấy bắt đầu vẽ rồi."

???

Bất chấp cơn thịnh nộ của giáo, tôi trừng mắt sang.

Tên này mà còn thong thả lật sách.

Suýt chút nữa tôi đã bị đuổi ra khỏi lớp…

Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ giải lao. Đoạn Tử Xuyên cầm sách lên rồi bỏ đi. Tên này chắc là nhận thư rồi không thích tôi, cố dùng cách này để tôi biết khó mà lui đây mà.

Tôi bực bội giơ nanh vuốt về phía bóng lưng cậu ta để trút giận. Tuy nhiên, khi cầm ba lô chuẩn bị ra cửa, tôi lại thấy Hạ Vũ với vẻ mặt giận dữ… Trong lòng tôi đột nhiên lỡ một nhịp.

 

Chương 10: Cơn ghen của đại ca trường học

 

Tên to con cao 1m85 này đi nhanh như bay, tôi phải chạy theo mới đuổi kịp bước chân của cậu ta.

"Hạ Vũ, cậu nghe tớ giải thích đã." Tôi kéo ba lô của Hạ Vũ lại.

Bước chân Hạ Vũ khựng lại, khi quay đầu lại, quai hàm nghiến chặt:

"Tề Nguyên Nguyên, tao người thay thế cho tên mặt trắng đó là vì thích cậu! Nhưng tao không phải là kẻ ngốc! Cậu đã hôn tao rồi mà còn ve vãn hắn! Cậu còn vẽ hắn nữa?"

Hạ Vũ cao hơn tôi cả cái đầu, nghe cậu ta gằn giọng gầm lên, tôi lại thấy tim đập nhanh hơn.

Cậu ta…

Cậu ta cậu ta thích tôi?

"Hạ Vũ, cậu thật sao?"

Tên con trai này dường như bị chọc giận, sải bước chân tiến về phía tôi.

Trong lòng tôi như có nai con chạy loạn, theo bản năng lùi lại. Lần này không phải sợ bị đánh, mà là sự bất an sau cơn choáng váng.

Hạ Vũ thực sự thích tôi, dáng vẻ hiện tại của cậu ta lại giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

"Không phải, tớ không có…"

Ba lô phía sau bị người ta chặn lại. Sắc mặt Hạ Vũ càng thêm âm trầm. Quay đầu lại , người đứng sau lưng lại là Đoạn Tử Xuyên.

"Hạ Vũ, nổi giận với như , cậu sẽ dọa ấy đấy."

Tôi bước về phía trước hai bước, giữ khoảng cách với Đoạn Tử Xuyên. Chỉ thấy Hạ Vũ nắm chặt tay, đầu lưỡi cắn chặt vào má, gằn giọng:

"Liên quan gì đến cậu? Tên mặt…"

"Hạ Vũ!" Đoạn Tử Xuyên quát khẽ một tiếng, khiến Hạ Vũ nuốt lại chữ cuối cùng.

Tôi bị kẹp giữa hai chàng trai này, đầu óc quay cuồng. Lén lút liếc , nắm của Hạ Vũ đã siết chặt.

Bầu không khí căng thẳng khiến tôi vô cùng lo lắng, để chứng minh sự trong sạch của bản thân, tôi lấy cuốn sổ ra, mở ra trước mặt Hạ Vũ:

"Cậu xem! Tớ vẽ cậu, cậu là trai của tớ, không phải cậu thì còn có thể là ai?"

Tôi dám đảm bảo, kỹ năng vẽ phác thảo của tôi cũng có chút trình độ. Nghe thấy hai chữ " trai", sắc mặt Hạ Vũ dịu đi đôi chút.

Tuy nhiên, khi thấy bức vẽ của tôi… Ánh mắt lạnh lùng lướt qua bức tranh và Đoạn Tử Xuyên, Hạ Vũ chỉ nhạo một tiếng.

Tôi chưa kịp phản ứng, Đoạn Tử Xuyên đã thong thả tiếp lời:

"Đúng là không phải vẽ tôi, ấy thích tôi thì đã trực tiếp đưa thư rồi, cần gì phải vẽ nữa?"

Cơ thể tôi cứng đờ, cuốn sổ đang cầm cũng khẽ run lên.

"Cậu có muốn xem thư không? Đó mới là thư thật sự dành cho…"

Hạ Vũ không nhịn nữa, đá một phát vào thùng rác ở hành lang.

"Coi như tao ngu ngốc, biết rõ tâm ý của cậu mà vẫn còn lao vào!"

Hạ Vũ tôi và Đoạn Tử Xuyên một cái thật sâu, kiên quyết quay người bỏ đi.

"Hạ Vũ!"

Tôi giậm chân sốt ruột, nước mắt nhanh chóng dâng lên khoé mi.

Tôi xé bức vẽ xuống, muốn xé nát, khi thấy nốt ruồi trên khuôn mặt nghiêng trong bức tranh, tôi như bừng tỉnh nhận ra điều gì đó. Trên mặt Hạ Vũ không hề có nốt ruồi nào, đôi mắt bình tĩnh của Đoạn Tử Xuyên…

Cho tôi chết quách cho xong!!!

A a a a…

Nốt ruồi lệ này không phải cố ý vẽ, mà là lúc bị giáo viên gọi tên, tôi giật mình, đầu bút vô chọc vào!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...