Chương 7: Nụ hôn bất ngờ
Hạ Vũ dìu tôi ngồi lên một tảng đá. Sau khi chắc chắn rằng tôi sẽ không ngã xuống, cậu ta lại đi mua hai chai nước đá, áp vào mắt cá chân của tôi.
"Người lớn thế này rồi, mà còn trẹo chân trên núi."
"Bây giờ đã vào học rồi, người ta sẽ nghĩ là tao đẩy cậu ngã đấy."
"Sau này đi đường nhớ kỹ rồi hãy bước, còn có lần sau nữa thì cứ leo lên lưng tao mà ngồi đi!"
Hạ Vũ mỗi câu mỗi nặng nề hơn, tác của cậu ta lại nhẹ nhàng vô cùng. Không hiểu sao, tôi lại bật .
Tuy nhiên, thật trùng hợp, Hạ Vũ quay đầu lại. cậu ta lập tức nổi đóa:
"Còn dám nữa hả! Tao ném cậu xuống núi bây giờ!"
"Hạ Vũ."
"Gì hả!?"
"Cậu có thể đừng từ "tao" nữa không? Nghe không hợp với hình tượng lạnh lùng đẹp trai của cậu lắm."
Khụ…
Khóe miệng Hạ Vũ không kìm nhếch lên: "Đây… Đây là câu cửa miệng của tao."
Tôi im lặng, cậu ta ngừng lại vài giây rồi tiếp tục.
"Nhưng mắt của cậu cũng không tệ, biết tao đẹp trai."
Giọng tràn đầy tự hào và đắc ý.
…
Lúc xuống núi, tôi cõng xuống. Nhưng trời đã tối, cho dù về đến trường cũng không vào ký túc xá.
Sau khi suy nghĩ, tôi và Hạ Vũ ở lại khách sạn dưới chân núi. Đám em của cậu ta thì tìm quán net để chơi game.
Không ngờ, lượng khách du lịch dịp Tết Trung thu lại đông đến . Lúc chúng tôi đến, chỉ còn lại căn phòng cuối cùng.
"Nguyên Nguyên, tối nay ở tạm thế này không? Ta… Tao đảm bảo sẽ không lợi dụng cậu!"
Tôi nắm chặt thẻ phòng, gật đầu. Trong lòng, lại có chút mong đợi…
Cứ như … Ở chung phòng với cậu ta! Ông trời đúng là không bạc đãi tôi!!
…
Chân tôi bị trẹo nên tắm rửa không tiện, sau khi vào phòng, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống giường nhỏ của mình. Nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, tôi xấu hổ đến mức kéo chăn che kín mặt.
Mười lăm phút sau, Hạ Vũ chỉ mặc quần đùi bước ra ngoài, tay vung vẩy. Tôi lập tức cúi đầu, mặt đỏ bừng.
"Xin… Xin lỗi, leo núi cả ngày, áo thun bị hôi."
"Không… Không sao."
Tôi giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại, liếc thấy Hạ Vũ đang quay lưng về phía mình, tôi không nhịn mà liếc vài lần.
Thân hình của đại ca trường học quả thật không phải dạng vừa!! Đường nét cơ bắp trên lưng thật sự rất đẹp.
Ánh mắt lén lút lên, mái tóc ngắn gọn gàng vẫn còn đọng những giọt nước.
Nhìn kỹ lại… Nhiệt độ phòng chỉnh ở mức 20 độ, tại sao dái tai lại hơi đỏ?
Đang ngẩn ngơ, Hạ Vũ quay người lại. Thật trùng hợp, hành lén lút quan sát của tôi lại bị bắt gặp.
Trên mặt Hạ Vũ thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó khóe miệng nhếch lên:
"Hay là tao đứng trước mặt cho cậu kỹ nhé?"
Khuôn mặt vừa mới bình tĩnh lại, lại đỏ bừng.
Tôi chui tọt vào trong chăn: "Cái… Cái đó, ngủ thôi!"
Tiếng khẽ vang lên bên tai, tôi vùi đầu vào trong gối.
Nguyên Nguyên à Nguyên Nguyên! Sao cậu lại vô dụng thế này!!!
Hành như sói háo sắc lại bị bắt gặp…
Hu hu hu…
…
Trong sự hồi hộp và lo lắng, tôi mơ màng ngủ đến ba giờ sáng. Tiếng hít thở đều đều vẫn còn bên tai, tôi trở mình, mở màn hình điện thoại.
Dưới ánh sáng yếu ớt, tôi lần đầu tiên thấy dáng vẻ yên tĩnh như của Hạ Vũ.
Đẹp trai chính là đẹp trai.
Cho dù là ban ngày hoạt bát năng hay ngủ ngon lành, đều đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
## Chương 8: Nụ hôn đáp trả
Nhìn đôi môi mỏng hồng hào… Tôi vô thức liếm liếm khóe môi. Trái tim lại bắt đầu đập loạn xạ. Tôi nhẹ nhàng xuống giường, tập tễnh đi đến bên giường đối diện.
Thầm mến cậu ta bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên tôi dám cậu ta một cách trắng trợn như . Từ lông mày đến khóe môi, trong đầu tôi chỉ hiện lên bốn chữ " khó tự kìm".
Tôi không kìm mà tiến lại gần hơn, khi sắp chạm vào sự mềm mại của khóe môi kia, người đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt, trong mắt còn mang theo ý rạng rỡ.
Tôi giật mình, xấu hổ lùi lại ngay lập tức. Kết quả lại bị Hạ Vũ túm lấy gáy:
"Đây không phải là tao muốn lợi dụng cậu đâu."
Hạ Vũ chằm chằm vào môi tôi, lẩm bẩm một câu, sau đó bất ngờ áp sát lại. Sự mềm mại trên khóe môi khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Trong đầu vang vọng lại cảnh tượng cậu ta cứu tôi ở nhà ga hôm đó. Tên đại ca trường học bị người người chỉ trích là hư hỏng này, là vị cứu tinh của tôi.
Bầu trời đêm tối đen như mực dường như đã cho tôi một chút dũng khí. Tôi cũng vụng về đáp trả lại cậu ta.
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong vòng tay của Hạ Vũ. Ánh mắt chạm nhau, nhớ lại nụ hôn nồng cháy đêm qua, tôi xấu hổ vùi đầu vào trong gối.
Cậu ta lại nghiêm túc nhún vai:
"Cậu hôn tao tối qua, là vì tao giống tên mặt trắng đó, hay là vì thích tao rồi?"
"Tên mặt trắng?"
Tôi ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, cậu ta đang đến Đoạn Tử Xuyên.
"Tôi… Tôi chưa bao giờ thích Đoạn Tử Xuyên."
Tôi thấy mắt cậu ta sáng rực lên. Không biết tại sao, tôi bỗng cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Tôi không coi cậu ta là người thay thế, có thể cậu ta đã coi tôi như . Chỉ mong sản phẩm thay thế này có thể sớm chinh phục trái tim của đại ca trường học này.
Bạn thấy sao?