Nhặt Được Bạn Trai [...] – Chương 13

Chương 13: Giải thích hiểu lầm

 

Tôi bực bội khi nghe thấy tên Đoạn Tử Xuyên.

"Cậu còn dám cãi à? Rõ ràng là cậu vẽ hắn trước, còn liếc mắt đưa với hắn ở căng tin, mấy ngày nay cậu chẳng thèm giải thích một lời nào, người đáng tủi thân là tao mới đúng!"

Nghe , tôi lập tức phản bác: "Tớ cũng muốn giải thích, cậu chẳng thèm nghe điện thoại, tớ giải thích kiểu gì!?"

Hạ Vũ sững người, không gì. Rõ ràng là đuối lý, không còn gì để phản bác.

Tôi đưa tay lau nước mắt, cố tỏ ra mạnh mẽ:

"Thôi bỏ đi, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên!"

Nói xong, tôi mở cửa xe, chuẩn bị rời đi, một chân đã bước xuống, lại bị kéo ngược trở lại.

 

## Chương 14: Sự thật về chiếc điện thoại 

 

Hạ Vũ trực tiếp bước qua người tôi, đóng cửa xe lại. Chưa kịp để tôi phản ứng, cậu ta đã tiến sát lại trước mặt tôi.

Khoảng cách gần trong gang tấc, chóp mũi khẽ chạm vào tôi. Đôi mắt hẹp dài tôi chằm chằm, tôi đỏ mặt, quay đầu đi.

"Cậu gọi điện thoại cho t… tao à… tôi?"

(Lời của Chanh: Đến đây ổng tự đổi thành “tôi” rồi đó các bồ 🥲)

Tôi nén nghẹn cổ họng, "ừm" một tiếng.

Trong mắt Hạ Vũ như lóe lên tia sáng, sau đó cậu ta lục lọi trong xe. Cuối cùng, cậu ta mò thứ gì đó, vội vàng đưa đến trước mặt tôi:

"Tôi đổi điện thoại rồi, cậu xem, tôi thật sự không nhận cuộc gọi nào, điện thoại cũ bị mất rồi."

??

Tôi thử hai lần, nhướn mày:

"Điện thoại còn có thể mất sao?"

Nghe , Hạ Vũ nghiến răng, cuối cùng cơn giận dường như không thể trút ra nữa. Cậu ta đưa tay véo nhẹ vào má tôi.

"Chẳng phải là do cậu chọc tức sao?”

Tôi bĩu môi, nước mắt lưng tròng:

"Đã là tớ không thích Đoạn Tử Xuyên rồi, rốt cuộc cậu ở đâu ra mà thấy tớ thích hắn ?"

Ánh mắt Hạ Vũ tối sầm lại: "Thư ."

Tôi hận không thể đập đầu vào tường, tất cả đều là do bức thư kia ra a a a a….

"Giờ thì không còn gì để nữa rồi, tôi biết từ lâu rồi."

Hạ Vũ nhún vai, vẻ mặt thờ ơ. Nhưng sự tủi thân trong đáy mắt không thể giấu diếm .

Tôi điều chỉnh tư thế, ngồi nghiêm chỉnh, nắm chặt tay, tự cổ vũ bản thân:

"Hạ Vũ, nếu tớ bức thư đó thực ra là đưa nhầm người, cậu có tin không?"

"Cậu còn thích người khác nữa à??!"

Giọng Hạ Vũ đột nhiên tăng volume một cách đáng sợ, khiến màng nhĩ của tôi đau nhức.

Nhìn dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa tức giận của cậu ta, tôi lại nhếch mép . Tên con trai này, chắc là thích tôi thật rồi.

"Cười cái gì, cậu xem cậu còn thích ai nữa! Để tao xem rốt cuộc là tên mặt trắng nào vượt mặt tao!"

Tôi hít sâu một hơi, mặt không cảm :

"Chính là cậu!"

 

## Chương 15: Bạch nguyệt quang của Hạ Vũ

 

Hạ Vũ sững người, sau đó như nghe thấy chuyện , ra ngoài cửa sổ:

"Không thể nào."

Tôi muốn phản bác, lại thấy dái tai Hạ Vũ dần dần đỏ ửng lên. Nhanh chóng thừa thắng xông lên:

"Là cùng phòng của tớ đưa nhầm người, thực ra bức thư đó tớ viết cho cậu, Hạ Vũ."

Tôi thử chạm vào tay Hạ Vũ. Ban đầu tôi nghĩ cậu ta sẽ còn suy nghĩ thêm một lúc, không ngờ giây tiếp theo, tên đại ca trường học này đã không nhịn nữa:

"Cậu không lừa tôi?"

Mắt Hạ Vũ sáng rực, chỉ trong nháy mắt đã trở lại dáng vẻ tràn đầy sức sống như thường lệ. Bị ánh mắt nóng bỏng của cậu ta đến mức ngại ngùng, tôi vội vàng cúi đầu xuống:

"Lần đó cậu cứu tôi, tôi thích cậu, cậu… cậu lại coi tôi là người thay thế!"

Tôi yếu đuối, khịt mũi. Hạ Vũ lập tức luống cuống, dáng vẻ như muốn quỳ xuống ghế:

"Cậu không coi tôi là người thay thế, tôi phải thắp hương bái Phật rồi, sao tôi có thể coi cậu là người thay thế chứ!"

Mùi hương thoang thoảng tiến lại gần, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên:

"Cậu… Cậu có bạch nguyệt quang mà…"

"Ai ?"

"Diễn đàn trường học… lúm đồng tiền, da trắng nõn…" Tôi kể từng chút một.

Cậu ta như bị tôi chọc : "Đó chẳng phải là cậu sao! Tôi thầm mến cậu từ lâu rồi, không dám tỏ ! Tối hôm đó cậu say rượu, trêu chọc tôi, sợ cậu không nhận, tôi mới bảo người ta đăng ảnh lên dòng thời gian bè."

Thầm… thầm mến tôi?

Bạch nguyệt quang của Hạ Vũ là tôi?

Những bức ảnh tràn lan trên dòng thời gian bè đều là do Hạ Vũ sai người đăng sao?

Tôi khó tin chỉ vào mũi mình:

"Sao có thể chứ, tại sao cậu không tỏ ?!"

Tôi không thể tin , hai chúng tôi lại thầm mến nhau bấy lâu mà không ai ra?

Hạ Vũ lại bắt đầu ngạo kiều:

"Nếu không phải thích cậu, cố ý đi theo để đưa cậu về, sao tôi lại giúp cậu ở nhà ga? Ban đầu tôi muốn nhân cơ hội đó tỏ với cậu khi khai giảng, ai ngờ cậu lại đưa thư cho người khác…"

Hạ Vũ càng càng tức giận, vẻ mặt lại bắt đầu hung dữ.

Còn tôi… càng nghe càng áy náy.

Đang ngẩn ngơ, người bên cạnh lại áp sát lại. Bị ánh mắt nóng bỏng chằm chằm, hơi thở của tôi như ngừng lại.

"Bức thư đó thật sự là viết cho tôi, đúng không?"

Tôi cứng người gật đầu, ngay sau đó, trên má tôi liền bị phủ đầy những nụ hôn nhẹ nhàng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...