Nhân Vật Phản Diện [...] – Chương 7

Triệu Bách Khanh đích thân đến thanh lâu thăm dò Mục Đình Đình.

Hắn đi hai lần, viết ra một quyển sách rất dài miêu tả ưu điểm của vị hoa khôi này.

Gộp lại những nét chính của vấn đề: “Mục Đình Đình am hiểu nhất là nhảy múa, đàn cổ, phẩm vị ăn mặc rất xuất chúng, còn về nhan sắc…… Ngươi trang điểm xong cũng không kém nàng ta bao nhiêu.”

Ngày lành của ta xem như kết thúc rồi, thời gian bên cạnh người nhà ngày càng ít, Triệu Bách Khanh lấy cớ mời ta điều chế mực, thường xuyên triệu ta vào cung.

Trong cung Thanh Yến, người nhảy múa và sư phụ dạy đàn cổ thay phiên nhau dạy cho ta.

Ta không thể tin tưởng, vì ta thật sự rất ngốc, ta cảm thấy ta học không .

“Ngươi có thể! Ngươi nhất định phải học !” Triệu Bách Khanh lúc nào cũng có thể ta.

Mỗi lần ta hơi sai nhịp, hắn còn nhanh hơn sư phụ dạy đàn, qua đây bằng một đôi mắt u ám như ngâm trong nước đá tràn ngập sự lạnh lùng.

“Hà Tiểu Viên! Không ngây ra đó!”

Ta không dám than khổ, lấy hết can đảm hỏi: “Điện hạ trăm công ngàn việc, sao phải luôn để ý ta gì?”

Ý của ta là muốn hắn mau cút đi, sự nghiệp đế vương của ngươi đi, đừng tới phiền ta.

Triệu Bách Khanh lạnh, dùng âm thanh chỉ có hai người chúng ta nghe : “Ta trọng sinh 33 lần, đoạt quyền 33 lần, một đời này nhắm mặt lại cũng biết nên đăng cơ như thế nào, hiện tại nhiệm vụ của ta chính là ngươi– – bồi dưỡng ngươi thành nữ nhân mà Triệu Quân Nghiêu nhất.”

Hắn thật sự rất thông minh, chỉ cần ta học thì cũng có thể học .

Ta còn chưa phân biệt rõ nào là cung, thương, giác, trưng, vũ thì hắn có thể lưu loát đàn tấu ra [Cao Sơn], [Lưu Thủy], [Quảng Lăng Tán].

Sau đó hắn dứt khoát đuổi sư phụ dạy đàn ra, đích thân dạy ta.

Không thể không , Triệu Bách Khanh thật sự có chút tài năng, hắn rất biết cách tìm ra điểm mấu chốt, hai ba cái thì có thể ra nhược điểm của ta.

Nhảy múa cũng , một điệu Hồ Toàn Vũ ta sống chết cũng không học .

Sau khi Triệu Bách Khanh học , hắn cầm tay hướng dẫn ta: “Đầu tiên chân phải lùi về phía sau, thứ hai chân trái đi tới, thứ ba xoay tròn…… Hà Tiểu Viên! Ngươi lại dẫm chân của ta!”

Ta là quá khẩn trương, luôn luống cuống tay chân, vừa không cẩn thần thì liền dẫm lên chân Triệu Bách Khanh.

Hắn bị ta dẫm đến mất bình tĩnh: “Được rồi rồi, ngươi cởi giày ra trực tiếp dẫm lên chân ta, ta mang ngươi theo cảm nhận nhịp điệu.”

“Thế sao ? Ta không dám đi quá giới hạn.” Ta từ chối.

Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi hắn còn là hoàng tử cao quý.

“Bớt dài dòng đi.” Triệu Bách Khanh không kiên nhẫn, mạnh mẽ ấn ta ngã lên giường mỹ nhân rồi cởi giày ta ra.

Ta lo lắng vội vừa tức giận, kịch liệt giãy giụa, chiếc vớ bên chân phải không cẩn thận rớt lên trên mặt Triệu Bách Khanh.

“Thật xin lỗi, ta không phải cố ý……” Ta sợ tới mức muốn khóc.

Hắn giận dữ, chỉ vào chóp mũi ta ra lệnh: “Không khóc!”

Ta vội vàng kiềm nước mắt lại.

Sáo, đàn không tấu vang lần nữa, đào kép đánh đàn, cả phòng tỏa ra không khí trắng lệ và kiều diễm.

Triệu Bách Khanh đỡ eo ta, nắm tay của ta: “Lên đây, tiếp tục luyện.”

Ta rất cẩn thận, giơ chân phải mang vớ trắng, chân trái trần trụi, đạp lên trên giày hắn.

“Ba hai một – – ba hai một – –” Triệu Bách Khanh đánh nhịp bằng miệng, mang ta xoay tròn.

Ánh sáng vàng xuyên qua cửa sổ, ong bướm đang bay trong bụi hoa dâm bụt ngoài cửa sổ.

Triệu Bách Khanh mang ta di chuyển tới chỗ tối, ánh sáng thiết trên giá vũ khí bằng gỗ đàn hương đen của hắn đang tản ra, ngưng tụ thành một luồng sát khí lạnh lùng.

Ta nhắm mắt lại, cảm nhận ánh sáng và bóng tối nhấp nháy trên mí mắt, giống như ta chuyển từ phòng vũ khí đến thư phòng, hương thơm của mực như có như không.

Ta nhớ tới nhà ta tràn ngập mùi hương của mực, còn có cha ta, nương ta, a tỷ.

Cho dù đêm nay có thể trở về nhà, ta vẫn rất nhớ bọn họ, tất cả sinh mệnh, hy vọng đều dừng lại những ngày tháng khi có bọn họ bên cạnh.

Giờ khắc này, ta đã xác định tâm ý của mình,

Ta không cần có của thái tử.

“Mở mắt ra, ta.” Triệu Bách Khanh đột nhiên .

Ta run rẩy mở to mắt, một giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống từ khóe mắt, rơi trên áo choàng rồng tím của hắn.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, xoay tròn đến trước giường mỹ nhân rồi dừng lại, ngồi xổm xuống, mang vớ, mang giày cho ta.

Ta ngượng ngùng liên tục lùi về phía sau.

Một câu của hắn hòa tan bầu không khí xấu hổ: “Trên giày ngươi thêu cái gì ? Vịt sao?”

“Không…… Là uyên ương ta thêu.”

Triệu Bách Khanh nhạo: “Thật là xấu muốn chết, Hà Ngốc Ngốc, phẩm vị ngươi thật kém.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...