Triệu Bách Khanh tìm ma ma và cung nữ tới dạy ta trang điểm.
Nhưng tới lui, Triệu Bách Khanh đều không hài lòng: “Môi của nàng tô đỏ như gì? Giống như mới ăn thịt trẻ con .
Da nàng đã đủ trắng rồi, còn thoa thêm một lớp phấn nữa sẽ không biệt nàng và vôi tường?
Còn có lông mày, ngươi vẽ quá nhỏ rồi, không đúng, hiện tại quá thô rồi……”
Hắn đoạt lấy bút trong tay ma ma, chuẩn bị tự mình vẽ: “Ta không tin vẽ cái chân mày có bao nhiêu khó, có thể khó hơn trị quốc sao?”
Dứt lời, hắn nâng mặt ta lên, tô mày bên trái của ta, ta sợ tới mức nhắm mặt lại lập tức.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên ném chì mày đi: “Cái thứ gì ? Thật con mẹ nó khó.”
Trong gương, lông mày bên trái của ta đã rối tung lên, xấu đến mức ta muốn bậc khóc.
Nhưng ta không dám khóc, sợ bị Triệu Bách Khanh mắng.
Hắn chằm chằm lông mày của ta, không kiên nhẫn : “Ma ma, đưa nàng đi rửa mặt.
Phó Ương, ngươi dẫn người xuất cung mua vài quyển mỹ nhân đồ.”
Triệu Bách Khanh trời sinh có tính cố chấp, không tin thiên hạ có chuyện gì mà hắn không , hắn nghiên cứu lông mày trên mỹ nhân đồ giống như đang nghiên cứu chiến lược trị quốc , mày quyến yên, mày lá liễu, mày viễn sơn……
Hắn ở bên kia lật xem hình vẽ, ta cũng chỉ có thể ở một bên chờ, bụng rất là đói, đã kêu lên vài tiếng.
Ta càng cảm thấy uất ức, muốn về nhà, muốn ăn cơm, muốn dùng sơn trà Tứ Xuyên cao dán để ấm phổi.
Hoàng hôn, cuối cùng lại nâng mặt ta lên, đón ánh sáng tím nhạt ngoài cửa sổ, tập trung tinh thần vẽ lông mày cho ta.
Giờ khắc này sát khí trên người hắn gần như đã hoàn toàn biến mất, mắt phượng trong veo mà tập trung.
Ta nhớ đến một câu thơ trong thời điểm không thích hợp: “Bên người nghiêng bút đã lâu, lần đầu thử vẽ mới còn rầu, nét mày đậm nhạt ai cầu, chỉ cần hợp nàng trước sau chẳng cần.
* Ý câu thơ: Chàng đang tỉ mỉ vẽ mày cho nàng, dù vụng về vẫn muốn vẽ thật đẹp cho nàng. Nét mày đậm nhạt không quan trọng, chỉ cần hợp với nàng là .
Cũng nhớ tới lời đồn 33 kiếp trước.
Nghe Mục Đình Đình không thái tử, nàng sâu đậm Triệu Bách Khanh.
Nhưng Triệu Bách Khanh không mỹ nhân chỉ giang sơn, hắn xem Mục Đình Đình như quân cờ, sai nàng nằm vùng mai phục bên người thái tử, đưa báo cho hắn.
Đợi sau khi ngồi vững lên ngôi vị hoàng đế, hắn lập tức ban chết cho Mục Đình Đình.
Nghĩ đến đây, ta nhịn không rùng mình một cái, Triệu Bách Khanh khẽ nhíu mày, giọng rất nhẹ nhàng dỗ dành ta: “Ngoan, đừng nhúc nhích, thiếu một chút nữa thôi.”
Trong lúc lơ đãng, hắn dịu dàng ta sợ tới mức cứng đờ.
Một lát sau, hắn rộ lên, lùi về sau vài bước, ta ngó trái ngó phải, rất vừa lòng: “Thật tốt, cứ như , đêm nay ta đưa ngươi đi bái kiến Triệu Quân Nghiêu.”
Ta tò mò trong gương, kinh ngạc đối diện với gương mặt tinh xảo tuyệt đẹp, đặc biệt là cặp mày lá liễu, uyển chuyển phong lưu, đuôi lông mày có một nốt ruồi nhỏ, rất quyến rũ, có thể gọi là vẽ rồng thêm mắt.
Triệu Bách Khanh đứng phía sau ta, đối diện với ta trong gương, lông mày lạnh lùng và nghiêm nghị hơi cong lên mỉm .
“Thế nào? Hà Ngốc Ngốc, tay nghề ta không tồi chứ?”
Bạn thấy sao?