Nhân Vật Phản Diện [...] – Chương 3

3

Cha ta là một quan nhỏ lục phẩm trong kinh thành.

Lúc ta khoảng ba bốn tuổi, ông ấy bởi vì sai lời, đắc tội nhân vật lớn, bị giáng chứng xuống vùng chướng khí, toàn gia đình đều dọn tới đó.

Bởi vì ta còn nhỏ, thân thể suy nhược, vẫn ở lại kinh thành, sống nhờ nhà mẫu.

Trong mười mấy năm, cha ta cần cù chăm chỉ việc vì dân, chiến tích ở Lĩnh Nam rất tốt, sức khỏe càng ngày càng kém.

Nương và a tỷ của ta cũng , bọn họ vì hít quá nhiều chướng khí của mây mù trên núi, mắc phải bệnh sốt rét nghiêm trọng, dần dần chuyển thành ho lao.

Bệnh này không có thuốc trị tận gốc, chỉ có thể dần dần chịu đựng, chịu đựng đến khi đèn cạn dầu.

Trong 33 đời trước, ta đi khắp Giang Nam Giang Bắc tìm kiếm y dược, tìm đủ loại phương pháp, cũng không thể giữ bọn họ lại, bọn họ qua đời vào năm ta 25 tuổi.

Một đời này, ta vẫn chưa từ bỏ, ta thường đi đến cảng nhờ đội tàu giúp ta tìm thuốc ở hải ngoại.

Nháy mắt đã tới ngày trung thu, ta lại phải vào cung thư đồng, không khỏi cảm thấy sợ hãi, sợ hãi bị người trong cung Triệu Bách Khanh bắt đi.

Nhưng căn bản là trốn không thoát, Phó Ương ung dung đi tới, vài câu vui chọc cho Uẩn Phương công chúa mặt mày hớn hở.

Hắn ta đổi đề tài, chỉ vào ta: “ Lần trước Thất điện hạ ngửi mùi mực của vị Hà nương này, rất kinh ngạc, vừa lúc hôm nay thất điện hạ phải học thư pháp, không biết công chúa điện hạ có thể cho chúng ta mượn nàng một chút?”

Uẩn Phương công chúa thích Phó Ương, hắn ta cái gì thì nàng nghe cái nấy, nhanh chóng đưa ta đi.

Ta muốn từ chối, nàng dùng ánh mắt sắc bén liếc ta một cái: “Ngốc Ngốc nghe lời, nhất định không bổn cung thất vọng nha.”

Cứ như , ta lại rơi vào trong tay Triệu Bách Khanh.

Trong cung Thanh Yến, hắn đang viết một bức hành thảo, nghe ta tới cũng không nâng đầu lên, trầm giọng : “Nói ta nghe gần đây ngươi đang cái gì.”

Vừa mới đầu ta lo lắng sợ hãi, rất khẩn trương.

Nhưng thấy hắn vẫn thong thả viết chữ, ngòi bút bay bổng như du long, dường như không ý nghe ta đang cái gì, ta dần dần yên tâm.

Ta mình đi cảng Thiên Tân, tìm một người chèo thuyền có lòng tốt, khi đội tàu đi qua Cao Ly Đông Doanh, hắn ta đồng ý giúp ta hỏi thăm có thuốc trị ho lao hay không.

Còn chính mình vừa điều chế mực Phiếm Lê Hương, trồng một cây quýt trong tiểu viện nhà mình, nhặt một con mèo hoang, bởi vì người nhà có bệnh phổi nên không thể nuôi mèo, đưa cho tên mập nhà kế bên nuôi……

Triệu Bách Khanh đột nhiên : “Đủ rồi! Đều là mấy việc vụn vặt, chẳng lẽ ngươi không bỏ ra chút sức lực nào để đi mê hoặc thái tử sao?”

Ta nơm nớp lo sợ, có ý dối: “Có…… Có, ta học một chút về cách trang điểm.”

Thật ra căn bản không có, ta vụng về, sống hơn 30 lần cũng chưa từng học cách trang điểm.

Triệu Bách Khanh lạnh lùng chằm chằm ta: “Được, giờ ngươi trang điểm cho ta xem.”

 

Hắn phái người đi cung Ngự Nhan mang đồ trang điểm tới, yên chi, bột nước, son môi, kẻ mày, chì ốc kẻ mày…… Đa dạng các loại, muôn màu rực rỡ.

Ta run rẩy, không biết nên che giấu thế nào.

Triệu Bách Khanh nhàn nhã ngồi bên cạnh ta, đang đợi xem ta xấu mặt.

Ta khẩn trương, không ngăn nước mắt: “Ta…… Ta quên trang điểm thế nào rồi, thật xin lỗi.”

Triệu Bách Khanh xoa giữa mày, giống như bị ta đến không còn gì để : “Triệu Quân Nghiêu thích nữ nhân xinh đẹp, ngươi vốn chẳng có mấy phần tư sắc, đến trang điểm cũng không biết, lấy cái gì để hấp dẫn hắn?”

Ta biết hắn đúng.

Ta lớn lên không xấu, mặt mày vẫn tính là thanh tú, còn kém xa so với hoa khôi Mục Đình Đình.

Hậu cung 3000 giai nhân, từ nhỏ thái tử lớn lên giữa một đám mỹ nhân, đương nhiên sẽ không bị ta hấp dẫn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...