Nhân Vật Phản Diện [...] – Chương 18

Ta lui đến ngoài tẩm điện của hắn.

Đêm đã khuya, ánh đèn dầu trên hành lang dài của cung điện như hạt đậu, tất cả ngôi sao trên bầu trời đều ảm đạm và mơ hồ.

Ta ở đó thật lâu, dường như không có cảm , toàn thân trống rỗng.

Nhưng mà nước mắt ta đang rơi.

Vẫn luôn như , thân thể của ta sẽ cảm nhận cảm trước trái tim.

Phía sau, thái y và cung nhân vội vàng ra vào, mang theo cơn gió lạnh tiêu điều sơ xác.

Đột nhiên có một ông lão râu bạc lắc lư đi tới, người đầy mùi rượu, tròng mắt vẩn đục thấy ta lập tức tỉnh táo: “Ngươi…… Sao hộ mệnh của sao cang?”

Ta kinh ngạc: “Ông là quốc sư?”

Quốc sư điên khùng mà , vỗ tay hét lớn: “Ý trời! Ý trời!”

Ta nắm lấy bả vai ông ta hung hãn mà hỏi: “Bệ hạ sẽ thế nào? Hắn có phải sống lâu trăm tuổi hay không.”

Quốc sư quơ chân múa tay, lôi kéo ta: “Ngươi tới đây, ngươi tới đây……”

Ta không kìm lại đi theo ông ta, đi qua từng cánh cửa cung, bước lên đài Vọng Tinh.

Bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây, không thấy trăng sao, ta hỏi quốc sư muốn cho ta xem cái gì, hắn chỉ chỉ ba đồ vật của quẻ 64 trong trận.

“Ngươi xem, đây là thứ mà bệ hạ chỉ định chôn cùng, hắn bảo lão phu phép, bảo đảm ba thứ này phải trọng sinh theo hắn, trọng sinh lại chính là chuyến luân hồi mới rồi, đến nhân gian mới, không xác định sẽ là người hay là chó……”

“Ngươi không dối!” Trong lòng ta tràn ngập tức giận, nước mắt lại rơi xuống ào ạt, rơi vào trong trận.

Ta vội ngồi xuống đất lau khô giọt lệ, sợ nhiễu loạn con đường luân hồi của Triệu Bách Khanh.

Khoảng cách gần, ta vừa ngẩng đầu thì có thể thấy rõ ba thứ chôn theo hắn kia – kiếm Trấn Quốc hắn dùng để dọn sạch bốn phương, bút phê tấu chương tứ hải, còn có một thỏi mực.

Thỏi mực năm xưa tản ra mùi hương từ quả cam, tròn xoe, trên thỏi mực có khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Cam Ngâm.”

Đúng lúc này, tiếng chuông vàng trong cung gõ vang chín lần, từ Càn Thanh cung truyền đến Thái Hòa Điện, từ cổng Trường An đến núi Vạn Tuế, một trận chấn , đánh tan quỷ quái, dư âm triền miên không dứt, rải rác khắp bầu trời hỗn loạn.

Chưa đến mười, chín đã kết thúc, chân long chết, thiên tử hoăng.

Triệu Bách Khanh, đi rồi.

Ngay lúc này, nước mắt ta như đê vỡ.

Quốc sư theo gió tạo mưa, lẩm bẩm: “Sao mão giáng xuống, sao cang sáng, sao hộ mệnh phước lành dài lâu……”

Nước mắt ta chảy không ngừng, tâm lại rất kiên định.

Đứng lên, về núi sông phía xa vạn dặm, ta hiểu rõ, ta chắc chắn sẽ theo ý nguyện của Triệu Bách Khanh, phụ tá Tiểu Trừng đăng cơ, kéo dài của hắn đối với giang sơn xã tắc này.

[HOÀN CHÍNH VĂN]

 

Còn ngoại truyện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...