“Đừng đi!” Ta túm chặt ống tay áp Triệu Bách Khanh: “Nàng ta vô tội!”
Ta không muốn thấy một người vô tội chết vì ta.
Triệu Bách Khanh không nghe, hắn về phía tầng cao của thanh lâu, mắt phượng ngưng tụ sát khí, lạnh đến thấm người.
“Ngươi ở nơi này đừng đi đâu cả, chờ lát nữa người đã chết, người đi đường nóng lòng muốn chạy trốn sẽ chen chúc nhau, rất dễ xảy ra giẫm đạp.”
“Không , không cho ngươi đi! Mục Đình Đình không có tội gì, ngươi không thể nàng ta……”
Triệu Bách Khanh tà ác: “Ta đời trước, đời trước đời trước…… Giết người còn ít sao? Không thiếu nàng ta.”
Ta bị lời này của hắn cứng họng.
Đúng , ở chung với hắn lâu như , ta đã sắp quên mất hắn là vị diêm vương sống người không chớp mắt.
“Không, ta không quan tâm kiếp trước như thế nào, kiếp này, ngươi có thể người tốt.” Ta dùng sức nắm lấy tay cầm kiếm của hắn.
Triệu Bách Khanh như nghe thấy điều gì mắc lắm: “Ngươi có bệnh sao? Không phải bồ tát thì cần gì phải từ bi? Ta nàng ta đều có lợi cho ta và ngươi, không phải ngươi thái tử sao? Nàng ta còn sống sẽ là mối uy hiếp của ngươi.”
“Không! Không phải!” Ta hoảng loạn không lựa lời , tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này ta đột nhiên nhanh trí: “Ta không còn thái tử, thật sự không .”
“Vậy ngươi ai?” Triệu Bách Khanh kề mắt phượng lại gần ta, gần đến mức có thể nghe thấy hô hấp của đối phương, gương mặt ta có thể cảm nhận ngọn tóc đang phất phơ của hắn.
Một tiếng nổ lớn, pháo hoa đầy trời, muôn vàn màu sắc chiếu vào trong mắt hắn.
Dưới tiếng ồn ào của pháo hoa, ta ra một chữ: “Ngài.”
Thời gian dường như trôi qua rất lâu, chỉ có ánh sáng mờ ảo trên mặt hắn không ngừng thay đổi.
Ngay sau đó trời đất quay cuồng, hắn ép ta đến trên tường lạnh lẽo, mũi kiếm đặt ngay cổ ta: “Ngươi lại dối!”
“Lần này không phải dối, thật sự không phải.” Ta vội vàng giải thích: “Ngài và ta trải qua nhiều chuyện như , ta không tin giữa chúng ta không có cảm……”
“Ta xác thật là không có cảm gì đối với ngươi.” giọng Triệu Bách Khanh lạnh nhạt.
“Vậy sao ngài lại đối tốt với ta như ? Vì sao lại bảo vệ ta trước mặt Du Lâm Phi? Rõ ràng ta kém cỏi như , ta rất ngốc, tất cả mọi người đều khinh thường ta, nàng ta không sai, ta chỗ nào cũng chẳng bằng nàng ta……”
“Ngươi có nơi nào ưu tú hơn nàng ta!” Triệu Bách Khanh tức giận : “Là ta dạy ngươi trang điểm, quần áo của ngươi là ta thiết kế, ta dạy ngươi múa, ta dạy ngươi đàn…… Ta chưa bao giờ bỏ ra nhiều tâm huyết với người nào như , ai dám xấu ngươi đó là đang sỉ nhục ta……”
Hắn đột nhiên im lặng, bởi vì hắn nhận ra trong lời của mình có lỗ hổng – – nếu không có cảm gì với ta, sao cần phải tức giận.
Bạn thấy sao?