Sau cung yến, Triệu Bách Khanh càng thêm xa cách với ta.
Du Phi Lâm liều lĩnh đặt ra câu hỏi đã hủy hoàn toàn quan hệ của chúng ta, hắn tránh ta như tránh tà, giống như sợ ta hủy hoại thanh danh một đời không gần nữ sắc của hắn.
Một người khác xa lánh ta là Uẩn Phương công chúa.
Nàng và Du Phi Lâm có quan hệ rất tốt, bất bình thay Du Phi Lâm: “Mấy năm trước, thái tử ca ca và Du Phi Lâm là thanh mai trúc mã, Hà Tiểu Viên ngươi là cái thứ gì? Dựa vào đâu mà xen vào chuyện của người khác?”
Ta rất muốn là ta cũng không muốn, ta là bị Triệu Bách Khanh ép buộc, ai sẽ tin cái chuyện ràng buộc 34 kiếp?
Uẩn Phương công chúa không còn để ta thư đồng nữa, đem hết tất cả thỏi mực ta cho nàng ném xuống mương.
Điều này đối với ta là cực kỳ nhục nhã.
Chỉ là ta không trách nàng, con người đều có số mệnh, sang giàu có số, và mất khó tính trước .
Đã từng trọng sinh nhiều lần như , ta đã biết vận mệnh trong tương lai của nàng.
Năm sau nàng sẽ như ý nguyện, thành hôn với Phó Ương.
Nhưng sau khi thành hôn, Phó Ương bao dưỡng tiểu thiếp, Uẩn Phương công chúa đánh tiểu thiếp đến chết, Phó Ương trở mặt thành thù với nàng, mỗi ngày đều nháo đến chó gà không yên, trở thành trò trong kinh thành.
Còn về Du Phi Lâm, ta càng không trách nàng, ta đã giành đi chức vị thái tử phi vốn dĩ thuộc về nàng.
Triệu Quân Nghiêu xác định muốn cưới ta, hắn ta đã xin thánh chỉ của hoàng thượng, sắc phong ta thái tử phi.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, nhà ta đột nhiên nhận sự quý của mọi người.
Rất nhiều đại thần giành nhau muốn thân với phụ thân ta, vô số dược liệu quý hiếm liên tiếp đưa tới nhà ta.
Sống đến một đời này, ta mới biết quyền thế có sức mạnh lớn như , có thể mua thứ mà đến tiền cũng không mua .
Bệnh của cha nương và a tỷ tốt lên rất nhiều, cho dù không thể trị khỏi tận gốc bệnh ho lao, hàng ngày bọn họ đều bồi dưỡng bằng dược liệu quý giá, vẫn có thể kéo dài tuổi thọ.
Ta đồng thời có tất cả những thứ từng cầu mà không – – Tình của thái tử, người nhà bình an.
Nhưng trái tim của ta lại trống rỗng.
Ta giống như có rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều.
Ta mất cái gì đây? Không biết nữa.
Mãi đến hôm nay, khi Triệu Quân Nghiêu tỏ ra rất thần bí mà với ta “Muốn trước khi thành hôn mang ta đi dạo thanh lâu một chuyến, mở mang tầm mắt phong thái của hoa khôi”, tim của ta mới sống lại.
“Cái gì? Điện hạ không chứ?” Ta hỏi.
Triệu Quân Nghiêu : “Đã sớm nghe hoa khôi Mục Đình Đình tinh thông đàn cổ và nhảy múa, không thua gì Tiểu Viên, vẫn luôn tò mò với nàng ta, trăm nghe không bằng mắt thấy, đêm nay chúng ta cùng nhau đi xem.”
Ta có một suy nghĩ, xong rồi, hắn ta cuối cùng vẫn phải Mục Đình Đình.
Đêm nay, Triệu Quân Nghiêu và ta mặc một thân y phục quý công tử tầm thường, dẫn theo mấy tùy tùng mặc thường phục đi đến thanh lâu.
Ánh đèn lộng lẫy trên phố Trường An, ngắm ngàn viên ngọc sáng chói từ xa, gấm vóc xoay quanh, người đi đường rộn ràng náo nhiệt.
Nơi thiếu ánh đèn, ta thấy Triệu Bách Khanh mặc một thân áo đen chợt lướt qua.
Đã sớm đoán hắn sắp xếp gian tế bên cạnh Triệu Quân Nghiêu, đối với hành tung của chúng ta rõ như lòng bàn tay, không ngờ hắn lại tự mình đến đây.
Xung quanh quá nhiều người, người đến người đi rất nhiều, ta lơ đãng một chút đã tách khỏi Triệu Quân Nghiêu rồi.
Cổ tay bị một lực mạnh mẽ túm lấy, kéo ta vào bóng đêm.
Là Triệu Bách Khanh.
“Vì sao không ngăn cản Triệu Quân Nghiêu? Ngươi không sợ Mục Đình Đình sẽ thay thế ngươi sao?”
Sợ, nếu bọn họ không gặp mặt, ta cũng sẽ sợ.
Thế gian này chỉ cần còn có nàng, Triệu Quân Nghiêu vĩnh viễn đều có khả năng nàng.
Ta không muốn quãng đời sau này cứ phải lo sợ hoảng hốt mà sống, gửi gắm hy vọng bọ họ sẽ không bao giờ gặp nhau.
Chi bằng hiện tại dũng cảm mà đối mặt.
Ta đang muốn giải thích, Triệu Bách Khanh đột nhiên che miệng ta lại: “Đừng nữa, ta biết là bởi vì ngươi nhu nhược, ta hiện tại đi Mục Đình Đình, diệt trừ hậu hoạn cho ngươi.”
Bạn thấy sao?