Nhân Vật Phản Diện [...] – Chương 10

Thái tử thiên vị ta ngày càng rõ ràng.

Hắn mang ta vào trong rừng núi tìm đại sư đàn cổ, mang ta đến Điện Sùng Văn ghi chép cầm phổ Nam Bắc Triều, hắn còn mời ta đi chèo thuyền ngắm sen, tham gia yến tiệc Lưu Thương Khúc……

Trong kinh thành truyền ra lời đồn mấy chuyện tốt gần đây của ta.

“Người ngốc cũng có phúc của người ngốc nha.”

“Ai ngờ nữ nhi ngốc này của Hà gia đột nhiên thông suốt rồi, biết trang điểm, tài nghệ cũng tinh thông.”

“Đừng là thái tử phi tương lai……”

Bọn họ không biết sau lưng ta có một quân sư đương.

Mỗi lần trước khi ta gặp thái tử, ăn mặc, trang điểm, kiểu tóc, cách chuyện đều Triệu Bách Khanh sắp đặt.

Hiện tại vì không để thái tử nghi ngờ, Triệu Bách Khanh không còn trực tiếp gặp ta trong cung.

Hắn luôn phái người đưa thư cho ta, trên thư rõ ta phải mặc cái gì, cái gì, phải đưa ra đề tài nào phù hợp để gợi lên hứng thú của thái tử.

Đối với cung yến mùa hè ngày mai, hắn đưa ra: “Mặc y phục Yên Lục Sa, đai lưng lụa mềm màu xanh da trời, búi tóc Sơ Đọa Tiên, múa điệu múa Hồ Toàn Vũ trong bữa tiệc……”

Sợ ta ngốc, đọc không hiểu, hắn vẽ một ta trên giấy, mắt mày như họa, váy xanh và tóc đen, ta không nhịn lên.

Khi thử mặc y phục, đúng lúc bị a tỷ thấy, đi tới sờ tay áo của ta, hai mắt sáng lên hâm mộ : “Thiết kế thật đẹp, chất liệu cũng thật thoải mái, muội muội đúng thật là gặp quý nhân ở trong cung.”

Vì không để cho người nhà lo lắng, mỗi lần ta cầm y phục của Triệu Bách Khanh về, đều dối là do tay nghề ta điều chế mực tốt, nương nương trong cung khen thưởng.

Nhìn thấy a tỷ của ta rất thích, ta lập tức cởi ra tặng cho nàng.

Ngày hôm sau, ta mặc một kiện váy lụa sợi chỉ vàng điểm hoa lan tử vào cung.

Trên đường ta vào cung, không may gặp phải Triệu Bách Khanh.

Thấy ta trên người ta đang mặc đều không giống như hắn sắp xếp, hắn lập tức nổi giận, nhỏ giọng chất vấn ta: “Ngươi lại không nghe lời?”

Ta trong cái khó ló ra cái khôn, lập tức dối: “Là do ta không biết thắt cái đai lưng lụa mềm Yên La kia, không có ngài giúp đỡ, ta thật sự là không biết ……”

Triệu Bách Khanh lạnh: “Chẳng lẽ không có ta, đời này ngươi đều không thắt đai lưng?”

Ta nghiêm túc : “Đúng, nếu không có ngài, ta không thể thắt đai lưng.”

Triệu Bách Khanh dừng bước chân lại.

Ta thẳng vào đôi mắt hắn, nhỏ giọng : “Không chỉ không thắt đai lưng, mà còn không vẽ chân mày, càng không múa ……”

“Không cần nữa!” Triệu Bách Khanh đột nhiên ngắt lời ta, quay đầu nhanh chóng rời đi.

Ta bóng dáng của hắn, trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Đây là “Mê hoặc” hắn dạy cho ta, hắn dạy ta giả bộ ngây thơ không biết gì, một vài lời ẩn ý khuấy trái tim con người.

Vì sao hôm nay ta thực hành, hắn lại không vui?

Nhưng mà không sao, mục đích của ta đã đạt , hắn sẽ không truy cứu hôm nay sao ta mặc sai y phục.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...