Nhắn Tin Nhầm Với [...] – Chương 6

21

“Kiểm tra đột xuất, đang gì đó?” Tiểu Viên nhắn tin lúc đêm khuya.

“Đang hôn môi.”

“Xin lỗi, phiền rồi, cậu cứ tiếp tục hôn…”

“Không, khoan, cái gì? Cái gì mà hôn môi?”

“Thẩm Chi Ý, cậu đang hôn môi ai đấy?”

“Dừng lại ngay!”

“Nói tôi nghe, có phải Tống Tư Niên ép cậu không?”

“Không, là tôi tự nguyện.”

“Được rồi, giỏi lắm Thẩm Chi Ý. Ngày mai cậu phải khai hết cho tôi, không thì khỏi vào ký túc xá!”

Nửa đêm tôi cứ lo lắng, rồi Tống Tư Niên gọi điện, nghe tôi không ngủ , bắt đầu kể chuyện cổ tích suốt cả đêm bằng giọng trầm ấm bên tai. Giọng như một sợi lông vũ chạm nhẹ vào tim, tôi ngứa ngáy.

Đêm đó tôi có một giấc mơ ngọt ngào, và nhân vật trong giấc mơ tất nhiên là Tống Tư Niên.

Trong mơ, cứ gọi tên tôi bên giường, rồi hôn lên trán, lên mũi, lên môi tôi, hết lần này đến lần khác, khiến tôi như chìm đắm không thoát ra .

Sáng dậy, mặt tôi đỏ bừng, vẫn còn ngẩn ngơ nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Em của Tống Tư Niên có cái tên rất dễ thương, là Tống Tư Tư. Gặp tôi, ấy ôm tay tôi và ngọt ngào gọi một tiếng “Chị dâu.”

Tôi chợt nghĩ Tiểu Viên đúng, không chỉ đàn ông thích các bé ngọt ngào, ngay cả tôi cũng thích nữa.

Dạo này Tiểu Viên cũng có vẻ đang “say .”

Cô ấy rằng nghe thấy tiếng lòng của kẻ thù lâu năm, nghe ta muốn “hạ gục” ấy.

Tôi chẳng hiểu nổi!

22

Cuối cùng thì “vấn đề thứ hai” mà Tiểu Viên cũng đến.

Một ngày nọ, Tống Tư Niên nhắn tin cho tôi: “Em , chẳng phải em từng muốn ngủ với sao, giờ vẫn còn muốn không?”

“Em muốn chứ, rất muốn, cuối tuần nào đó thực hiện luôn đi.”

“Vậy cuối tuần em rảnh lúc nào?”

“Anh muốn lúc nào?”

“Tất cả!”

Tim tôi đập thình thịch hai cái. Tất cả thời gian? Anh chịu nổi không?

Thực tế chứng minh là chịu nổi… còn tôi thì không…

23

Ngoại truyện: Góc của Tống Tư Niên

Trong một buổi hoạt của câu lạc bộ, đã thích một .

Buổi trưa chuẩn bị món ngỗng hầm nồi gang, mọi người đều lảng tránh không ai muốn nhổ lông, chỉ có ấy xung phong giúp đỡ. Đó là con ngỗng sạch nhất mà từng thấy.

Khi bắt đầu nấu, ấy cũng không rảnh rỗi, chạy khắp nơi nhặt củi.

Cô ấy : “Củi đủ rồi thì học trưởng mới yên tâm nấu ăn .”

Cô ấy thực sự rất chu đáo!

Khi nấu ăn, nhiều người giả vờ đến giúp, thực ra chỉ để tìm cớ chuyện với tôi.

Chỉ có ấy là đứng xa xa, đôi mắt trong veo, long lanh như biết , trông đáng lắm.

Ngày hôm đó, khi món ngỗng nướng dọn ra, lần đầu tiên tôi có chút ích kỷ, lén gắp phần đùi ngỗng giấu ở dưới đáy đĩa đưa cho ấy.

Cô ấy ăn, đôi má phồng lên như một chuột hamster nhỏ, đáng quá, khiến tôi chỉ muốn xoa đầu ấy. Giá mà ấy là của tôi thì tốt biết mấy.

Tôi sẵn lòng nấu ăn cho ấy suốt đời.

Về sau, ấy chủ kết WeChat với tôi, và tôi mới biết, tên của ấy cũng đáng như con người ấy.

Cô ấy tên là Thẩm Chi Ý.

Đêm tân hôn, cờ mở WeChat của vợ, tôi mới phát hiện, suốt bao năm nay ấy vẫn lưu tên tôi là “Học trưởng Ngỗng lớn.”

Ngoại truyện: Góc của Hứa Lạc

Vì ba điều mà tôi thích Thẩm Chi Ý.

Cả đời này tôi không ngờ, một bát bún bò lại có thể có nhiều tính từ đến thế.

Nào là thơm nức mũi, mềm mịn, vị đậm đà, từng thành ngữ cứ thế tuôn ra từ miệng ấy, tôi cũng phải ăn đến bốn bát.

Bình thường tôi là người lạnh lùng, mấy đưa nước tôi đều từ chối.

Nhưng Thẩm Chi Ý không hỏi han gì, cứ thế nhét chai nước vào tay tôi, và rồi chưa đầy một phút sau, có người khác lại giật đi mất.

Đó là lần đầu tiên tôi khao khát có một chai nước, và cũng là lần đầu tiên tôi muốn biết tên của một .

Do cơn mưa lớn, cả hai bị kẹt lại trong căng tin, ấy lại nhét cái ô vào tay tôi.

Dù chiếc ô Pikachu màu vàng đó xấu tệ, chủ nhân của nó lại rất đáng .

Cuối cùng tôi cũng biết tên ấy — Thẩm Chi Ý.

Dù bị từ chối rồi.

Nhưng, chỉ cần ấy hạnh phúc là đủ!

— Hết toàn văn —

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...