Nhân Sinh Như Mộng – Chương 8

Bởi vì tôi ngay lập tức đăng thời gian tôi học ở thư viện và phản bác:

"Cô có mặt mũi lớn quá nhỉ, khiến tôi khó khăn lắm mới nghỉ ngơi lại phải dành thời gian ra bắt nạt sao?"

Các cùng lớp cũng giúp tôi :

"Cô ta tự bỏ học, cuối kỳ có ôn tập cũng không đến, còn muốn không mà hưởng, nhận tài liệu của người khác?"

"Đừng đến bài tập cuối kỳ, ngay cả bài tập nhóm ta cũng không , phân vào nhóm với ta đúng là xui xẻo."

Tôi vốn có tính cách hòa nhã, dễ dàng tạo mối quan hệ tốt với các cùng lớp.

Nhưng đối với tôi, quan trọng hơn là học hành chăm chỉ để chuẩn bị cho kỳ thi cao học sau này. Được sống lại một kiếp, tôi phải bù đắp cho những hối tiếc ở kiếp trước.

Trạch Chi Chi kiếp này sống không thoải mái như kiếp trước, vì không có ai giúp đỡ ta. Cô ta cũng phải những việc "cẩn thận từng li từng tí". Sau vài lần chuyện với tôi mà không đạt kết quả gì, ta cũng không dám đụng đến tôi nữa.

Chớp mắt, đã đến năm ba. Không ngờ tôi luôn duy trì vị trí đầu ngành, điểm số GPA cao nhất, và trường đề nghị luận án bảo vệ nghiên cứu sinh. Kiếp trước, tôi là học sinh kém, chưa bao giờ nghĩ đến việc luận án bảo vệ.

Trạch Chi Chi, sau một thời gian dài yên lặng, lại bắt đầu chuyện, ta c.ắ.t c.ổ tay tự sá.t. Trước khi tự s.át, ta đăng lên Wechat Moments :

"Trong ký túc xá của chúng mình chỉ có hai người cạnh tranh suất bảo vệ nghiên cứu sinh, dù mình rất muốn học lên mình sẵn sàng nhường cho . Mình ch.ết rồi, sẽ không còn ai tranh với nữa."

Tôi trợn mắt một cái. Cố vấn vội vàng đưa Trạch Chi Chi đến bệnh viện, gia đình ta cũng đến. Họ liên tục gọi tôi là kẻ gi.ết người. Họ Trạch Chi Chi vì tôi mà ch.ết, cầu tôi bồi thường một trăm vạn.

Ủa bà thím ơi, bà nội ơi, ông cố ơi ông cố, ủa gì zậy má ? Người ta còn chưa c.h.ế.t mà. Hơn nữa, việc này thì có liên quan gì đến tôi chứ.

Gia đình ta luôn rối, ta nằm trên giường bệnh, mắt nhấp nháy không thấy tỉnh lại. Khi bác sĩ chưa tuyên bố tử vong, họ đã bắt đầu khóc lóc, mục đích là để đòi bồi thường.

"Đợi đã, Trạch Chi Chi còn sống sờ sờ, các người muốn tôi bồi thường cái gì?" tôi .

Sau đó, tôi dùng một chai nước đá tạt vào mặt Trạch Chi Chi. Cô ta hét lên: "Viên Lan, mày ? Điên rồi sao?"

Tôi vô tội: "Chẳng phải sợ không tỉnh lại sao?"

Gia đình ta tỏ vẻ khó chịu. Thật luôn ? Họ thực sự muốn con mình ch.ết để lấy tiền bồi thường à ?

"Dù nó chưa ch.ết, vì mày mà nó tự sá.t, mày phải bồi thường tổn thất tinh thần 5 vạn chứ?"

Tôi lạnh: "Vậy các người báo cảnh sát bắt tôi đi!"

Cuối cùng, bố mẹ Trạch Chi Chi không cam lòng vì không lấy một đồng nào cả, còn mất tiền đi lại, nên họ đến trường rối. Cố vấn đau đầu suốt mấy ngày, luôn giải thích rằng giữa Trạch Chi Chi và tôi không có cạnh tranh gì cả, thành tích của ta kém cỏi, sao mà bảo vệ nghiên cứu sinh ?

Nhưng gia đình ta không nghe, trường không muốn bồi thường. Cuối cùng, trường không còn cách nào khác, phải báo cảnh sát để yên chuyện.

Có lẽ kiếp này vốn có những việc đã thay đổi từ đầu, xuất hiện hiệu ứng bươm bướm nên quỹ đạo cũng thay đổi theo. Nhiều chuyện đã không xảy ra như kiếp trước.

Nhưng không thể phủ nhận, tránh xa loại người như Trạch Chi Chi - người trước mặt thì tỏ vẻ lạnh nhạt bình đạm như cúc, sau lưng thì đ.â.m những nhát chí mạ.ng - thì cuộc sống của tôi thoải mái hơn nhiều.

Điều duy nhất khiến tôi không hài lòng là Trương Thắng, tên phú nhị đại kia, vẫn chưa bị trừng . Nhưng cuối cùng, cơ hội cũng đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...