Nhân Sinh Như Mộng – Chương 6

Kiếp này, không có tôi tranh đấu vì Trạch Chi Chi, ta không thể giữ hình tượng thanh tao nữa.

Không có học bổng, gia đình cũng không gửi tiền cho ta, tôi muốn xem ta còn điềm đạm như hoa cúc đến đâu.

Quả nhiên, chưa đầy hai ngày, đã thấy ta mang theo túi lớn túi nhỏ về ký túc xá.

Trên bàn ta có thêm rất nhiều mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da, trông ta như nhà giàu vừa phất lên.

Cô ta còn cố khoe với tôi khi tôi ở trong ký túc xá:

"Viên Lan, mình biết coi thường chúng mình nghèo, mình chỉ muốn sống đàng hoàng hơn thôi.

Nhìn đi, không cần học bổng thì mình vẫn mua những thứ này."

"Đôi khi, không tranh giành cũng là một dạng tranh giành. Nhìn xem mình không cần gì, cũng có thứ mình muốn."

"Nhưng mình thấy thường ở thư viện, muốn học giỏi để sau này dễ dàng bước vào xã hội hơn à? Sinh viên trường này có thể có tiền đồ gì, mình thấy đừng tốn công vô ích."

Kiếp trước ta cũng khuyên tôi như , khiến tôi lãng phí bốn năm đại học cùng ta, cuối cùng tốt nghiệp mà không nhận lời mời việc nào.

Tôi liếc đồ trên bàn ta, che miệng :

"Trời ơi, nhiều đồ thế này, đủ cho những khó khăn sống rất lâu đấy? Cũng đủ để họ đàng hoàng ngồi cùng lớp với chúng ta."

"Sao không quyên góp đi?"

Trạch Chi Chi rõ ràng không ngờ tôi sẽ , ta sững sờ tôi.

"Trạch Chi Chi, ai đăng lên tường tỏ rồi."

Một cùng phòng thốt lên, mặt Trạch Chi Chi biến sắc, lập tức mở điện thoại.

"Ồ, thì ra những thứ này là nhờ đàn ông tặng à?"

"Ái chà chà, cứ tưởng là tự mua, bình thường ngẩng đầu giả bộ thanh cao như hoa cúc lắm cơ mà, còn sẽ không đương trong thời gian học đại học cơ mà, không ngờ lại chơi bời như ."

Những cùng phòng khác khinh bỉ chế giễu.

"Không, không phải như ..." Trạch Chi Chi chưa kịp hết, điện thoại đã reo.

Trạch Chi Chi không muốn để người khác nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của mình, nên đã đi nơi khác để nghe máy.

Những người cùng phòng khác bắt đầu xấu ta, rằng đã từ lâu không ưa ta, và rằng trông ta thực sự rất giả tạo.

Nhưng tôi đã sống qua hai kiếp, đã thấu hiểu tính cách của những người cùng phòng này từ lâu. Lý do tôi kéo dài thời gian ở chung phòng đến bây giờ là để lột từng lớp mặt nạ của Trạch Chi Chi.

Rất nhanh chóng, ngày càng nhiều bài viết về Trạch Chi Chi xuất hiện trên trang tỏ của trường.

Trạch Chi Chi có chút nhan sắc và rất giỏi giao tiếp, biết cách cung cấp giá trị cảm , đóng vai tội nghiệp đúng lúc, có thể thỏa mãn mong muốn tôn sùng của đàn ông, nên ta có nhiều "cá" trong ao.

Kiếp trước, ta với tôi rằng những chàng trai đó tự tìm đến ta, ta không thể từ chối. Cô ta còn rằng ném quà vào thùng rác thì phí lắm.

Cô ta hưởng thụ sự tốt đẹp mà những chàng trai đó dành cho mình, lại còn muốn xây dựng hình tượng một người lãnh đạm thờ ơ, không quan tâm đến đàn ông, không giống những khác trong trường chỉ muốn trai mua quà đắt tiền cho mình.

Lần này, bài viết ẩn danh đầu tiên trên trang tỏ là do tôi đăng. Kiếp trước không ai biết những chuyện này của ta, nên kiếp này tôi giả vờ là một trong những chàng trai đó để trò chuyện với ta. Sau khi bài viết đăng, những chàng trai khác sẽ nhận ra mình bị đối xử như chó liếm.

Nhưng đó không phải là điểm chính. Điểm chính là trong số những chàng trai đó, có nhiều người đã có .

Kiếp trước khi của họ phát hiện, đương nhiên họ muốn chia tay. Trạch Chi Chi lại với họ rằng họ chỉ là mình mẩy, chia tay chỉ để kéo họ lại.

Nếu là ta, ta sẽ im lặng, một ngày nào đó sẽ chờ trai quay đầu.

So với những kiên quyết chia tay, những chàng trai đó tự nhiên thấy Trạch Chi Chi dịu dàng, thông cảm hơn. Sau đó, Trạch Chi Chi với chúng tôi:

"Mình thực sự không hiểu những đó nghĩ gì luôn á, dù trai có tri kỷ khác dù sao họ cũng là chính thất mà. Đàn ông vốn dĩ đã rất khó khăn rồi, đương thêm một người cũng chỉ để vui vẻ thêm một chút, sao họ lại không biết điều như ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...