Nhân Sinh Như Mộng – Chương 4

Tôi ghét Trạch Chi Chi vì ta một mặt khinh thường bản thân vì là người nghèo, không muốn tiết lộ gia cảnh.

Mặt khác, ta lại muốn lợi dụng thân phận người nghèo để hưởng những tiện ích như học bổng, giải thưởng, cái gì cũng muốn, lại không muốn tự mình mở miệng.

Rõ ràng, giáo viên đã bảo vệ quyền riêng tư của những học sinh nhận học bổng rất tốt, ta không cần phải lo lắng bị người khác xem thường.

Tôi Trạch Chi Chi vẻ áy náy: "Ồ, thế chắc là tôi nhầm rồi, tôi xin lỗi nhó."

Rồi tôi ngồi xuống.

Những việc tiếp theo đã có giáo viên xử lý, tôi cũng không cần thêm gì.

Ánh mắt lạnh lùng của Trương Thắng cũng đã chuyển từ tôi sang Trạch Chi Chi.

Đời này tôi muốn thấy hai người đó chó cắn chó.

Vấn đề học bổng, giáo viên buộc phải điều tra lại, suất của Trương Thắng bị hủy bỏ, và suất đó thừa ra, tôi thấy Trạch Chi Chi tìm cách nhờ người khác giúp nộp hồ sơ.

Thời gian rất gấp rút, khi không ai giúp ta, tôi đã nộp hồ sơ giúp một khác trong lớp.

Đó là Dương Đồng.

Cô ấy chưa bao giờ kể với ai về hình gia đình mình, cái gì cũng tự mình chịu đựng.

Cô ấy cứng đầu nghĩ rằng có thể tự nuôi sống bản thân, cũng không xin học bổng.

Cô ấy quá cố chấp, dùng nhiều công việc bán thời gian để chứng minh mình giỏi, lại bỏ bê việc học hành.

Lần này, suất học bổng rơi vào tay ấy, ban đầu ấy muốn từ chối, tôi bảo ấy hãy cố mà học hành tử tế, nhận học bổng còn kiếm nhiều tiền hơn là thêm.

Cô ấy tôi, hơi do dự, rồi gật đầu.

Không ngờ, chỉ sau hai ngày nộp học bổng, Trạch Chi Chi đã tìm đến Dương Đồng chuyện:

"Dương Đồng, nhà tuy nghèo, người ta sống vì danh dự, nhận học bổng chẳng khác nào ăn đồ bố thí, chúng ta đều là sinh viên đại học, không nên như ."

"Học bổng nên để cho những người cần hơn, không nên tranh giành với người khác."

Trạch Chi Chi một câu khiến cho Dương Đồng có chút ngẩn ngơ. Hơn nữa, Trạch Chi Chi đặc biệt chọn lúc có đông người để chuyện với Dương Đồng.

Những người khác nghe , còn tưởng là Dương Đồng chủ cướp lấy.

“Nghe trước đây Trạch Chi Chi dũng cảm tiết lộ Trương Thắng là một cậu ấm nhà giàu, giành một suất học bổng, không ngờ lại bị người khác tranh thủ chen chỗ trống nhặt mất.”

Lời của những người xung quanh khiến cho vẻ mặt của Trạch Chi Chi càng thêm đắc ý, mắt lấp lánh, ta ngẩng cao đầu :

“Dương Đồng, thế này đi, sau khi học bổng cấp, cho mình một nửa số tiền, mình sẽ đem đi quyên góp cho các khác không nhận học bổng.”

Càng ta càng hăng hái:

“Các , thực ra số lượng suất học bổng rất hạn chế, những người cần giúp đỡ lại rất nhiều."

“Họ có thể ngồi học cùng chúng ta, chứng tỏ họ đủ xuất sắc. Nhưng mình nghĩ tất cả đều đã là người lớn, đi học cũng nên đàng hoàng, không nên có quá nhiều sự chênh lệch với người khác."

“Chúng ta hãy cùng nhau quyên góp cho những không nhận học bổng hoàn cảnh gia đình khó khăn nhé.”

Tôi đứng lẫn trong đám đông, nghe đến đây thì trợn tròn mắt. Tôi vẫn đánh giá thấp độ dày của da mặt Trạch Chi Chi rồi, ta sao có thể không ngại mà chuyện ở nơi công cộng chứ.

“U là chời, học này thật là xinh đẹp và tốt bụng, còn nghĩ cho người khác như , tôi sẵn sàng quyên góp.”

Nghe thấy có người trong đám đông hưởng ứng Trạch Chi Chi, tôi chỉ muốn đập đầu vào tường.

Họ đang nghĩ gì trong đầu ?

Dương Đồng Trạch Chi Chi với vẻ mặt kỳ lạ, đáp lại:

“Lúc sinh ra đầu bị kẹt lại ở cửa à?

“Bạn không tự thân xin học bổng, giờ lại giở trò bắt nạt đạo đức với tôi! Sao không đi bắt nạt đạo đức với thầy hiệu trưởng ấy?”

Trạch Chi Chi đứng ngẩn ra tại chỗ. Tôi đứng bên cạnh, suýt phì .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...