Tôi cũng chỉ biết sự thật khi đã chec, thế đã quá muộn, cái chuyện cưỡng hiep, rõ ràng là ta tự nguyện hiến thân, lại sợ hỏng hình ảnh hòa nhã thanh đạm như cúc của ta ở trong lòng người khác, vì thế đã dối tôi.
Nếu có cơ hội sống lại lần nữa, tôi sẽ không thèm liên quan tới bất cứ chuyện gì của ta nữa!
2.
Được một lúc, tôi thấy Trạch Chi Chi thật sự không thể đứng nổi nữa, nên đi tìm một người khác để nhờ giúp đỡ.
Thật bất ngờ, người đó lại là Dương Đồng !
Cô ấy là cùng lớp với tôi. Ở kiếp trước, ấy đã từng nhắc nhở tôi đừng quá tin vào những lời của Trạch Chi Chi. Thế tôi đã bỏ ngoài tai lời khuyên của ấy, Trạch Chi Chi còn rằng ấy ghen tị với của chúng tôi.
Sau khi tôi chec, ấy còn giúp tôi báo cảnh sát. Đáng tiếc thay, gia đình đại gia kia đã ra tay đè mọi chuyện xuống. Cô ấy bị chèn ép, đành phải đi đến thành phố khác để sinh sống. Vì thế, tôi nhất định phải giúp ấy.
Trong ánh mắt sững sờ của Trạch Chi Chi, tôi kéo ấy ra. Trạch Chi Chi lại gọi chúng tôi lại, giọng đầy ngây thơ và ấm ức:
"Tôi đã gì sai với các cậu à? Tại sao các cậu lại không giúp tôi?"
Tôi dừng lại, quay đầu ta, dùng lời mà kiếp trước ta đã từng để đáp lại:
"Bạn học, muốn chúng tôi giúp mắng đuổi bà thím kia đi á ? Nhưng thấy đấy, bà thím ấy mang nhiều túi lớn nhỏ như , rất bất tiện mà, không cảm thấy thương bà thím ấy sao?
Làm người, không thể quá ích kỷ, phải nghĩ cho người khác chứ."
Trạch Chi Chi khiếp sợ mở to mắt, không ngờ tôi lại thẳng ra những gì ta nghĩ trong lòng.
Tôi hừ một tiếng, kéo Dương Đồng đi. Lần này, không có tôi giúp, Trạch Chi Chi chỉ có thể đứng suốt chặng đường đến trường.
Đến trường, Trạch Chi Chi phát hiện tôi không chỉ học cùng trường với ta, mà còn là cùng phòng.
Cô ta oà khóc ngay lập tức, khiến các cùng phòng khác an ủi ta. Cô ta sụt sịt:
"Mình không sao đâu, mình chỉ thắc mắc, tại sao khi thấy ấy trên tàu hỏa và chào hỏi, ấy lại không thèm đáp lại mình.
Tuy mình có hơi buồn, mình cảm thấy ấy không thích mình, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, mình sẽ không để bụng đâu.
Chỉ là, mẹ mình khi mang thai mình đã không có sức khoẻ tốt, nên sinh ra mình cũng không phát triển tốt, chân tay yếu ớt, không dám ở trên giường tầng trên."
Nói xong, ánh mắt ta rơi vào tôi, đang chuẩn bị dọn đồ nằm ở giường dưới.
Những người khác đã chuẩn bị xong từ lâu, họ đồng loạt tôi, vừa chất vấn tại sao trên tàu hỏa tôi lại không để ý đến Trạch Chi Chi, vừa muốn dùng đạo đức để ép tôi nhường giường dưới cho ta.
Nghe thấy , tôi Trạch Chi Chi: "Có phải muốn tôi đổi giường dưới cho đúng không?"
3.
Chắc chắn là Trạch Chi Chi sẽ không tự ra điều đó.
Cô ta cắn răng, rồi ra vẻ mặt ngây thơ vô tội:
"Mặc dù chân mình không thuận tiện lắm, nếu muốn ở giường dưới thì tôi cũng có thể nhường cho ."
Tôi lập tức lắc đầu: "Đây không gọi là nhường, là tôi đến trước và đã yên vị ở đây rồi."
Các cùng phòng khác tỏ ra không hài lòng, họ định mở miệng giúp Trạch Chi Chi, tôi một câu khiến họ im lặng:
"Mới là ngày đầu tiên, các cũng có thể đổi chỗ với ấy mà."
Thế là họ lại quay đi, giả vờ bận rộn với việc của mình.
Nhóm cùng phòng này vốn dĩ là những người mà không gặp chuyện liên quan đến bản thân mình thì sẽ không can thiệp.
Kiếp trước Trạch Chi Chi đã gặp phải nhiều bất công, họ cũng chỉ những lời sau:
"Cậu thật tội nghiệp."
"Họ thật quá đáng."
"Nếu tôi ở đó, chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra."
Từng người một chỉ biết sau lưng, tỏ ra như mình rất nhiệt , thực tế là không thèm gì cả.
Trạch Chi Chi cũng rất thông minh, biết rằng nhóm người đó không giúp gì cho ta, nên lần nào cũng với tôi trước.
Sau đó lại thản nhiên trước mặt nhóm cùng phòng:
"Thực ra tôi không cảm thấy nghiêm trọng như , là Viên Lan nhất quyết ra mặt giúp tôi đấy chứ."
"Có những thứ đã là của mình thì nó sẽ mãi là của mình, không tranh (giành) cũng là một dạng tranh (giành)."
Nhóm cùng phòng bắt đầu khen ta là người rộng lượng.
Vì , lần này, tôi thành công ở giường dưới, không cần phải tự trách mình vì nửa đêm phải leo từ giường trên xuống để đi vệ sinh nữa.
Bạn thấy sao?