Hồ ly khi đi săn, thích nhất là mê hoặc đối phương. Sau đó ngờ giáng một đòn chí mạng vào con mồi.
Tôi cất tờ giấy vào túi, đi về phía sân thể dục, tiết tiếp theo là tiết thể dục. Mà tiết thể dục càng là thiên đường của bọn họ, và là địa ngục của ấy.
Bọn chúng thậm chí còn biến ấy thành quả bóng, để ấy quỳ xuống tiếp bóng. Chỉ cần ấy không tốt, thứ chờ đợi chính là bị đánh đập và vũ nhục.
Cô ấy chính là niềm vui của đám quỷ này. Vừa bước vào sân thể dục, đã có vô số ánh mắt chằm chằm vào tôi.
Những ánh mắt kia mang theo ác ý cùng châm chọc. Một cậu bé cởi đồng phục học sinh chậm rãi đến gần tôi.
Đồng Lan có ký ức về hắn, tên là Kỷ Bắc, Kỷ gia cũng coi như là có uy tín trong giới hào môn.
Lúc hắn gặp Đồng Lan, Đồng Lan đang bị bắt nạt. Cô ấy hắn cầu cứu, không nghĩ tới hắn mới là đại ác ma.
Chỉ vì hắn một câu: "Tao không thích chơi thứ đồ quá thuần khiết.”
Đồng Lan đã bị bọn chúng nhục.
Kỷ Bắc lớn lên rất cao, lúc đi tới trước mặt tôi, hắn cúi người ngửi lọn tóc bên tai tôi, lời tràn đầy ác ý: “Biểu hiện lần trước của em rất tốt, cho nên tôi đã cho bà mẹ câm của em có một công việc."
“Em xem, nếu mẹ em biết công việc của bà là nhờ em đổi lấy, em đoán có phải bà ta sẽ vì em mà đau lòng đến chet không?"
Kỷ Bắc cho rằng sẽ thấy một khuôn mặt vừa sợ hãi vừa tức giận, hắn lại thất vọng.
Sắc mặt của tôi không có gì sợ hãi cũng không tức giận, thậm chí ngay cả một chút dao cũng không có.
Tôi ngẩng đầu thẳng vào hắn, tiến lại gần hắn một bước, gằn từng chữ: "Đừng đến ba mẹ tôi.”
Bạn thấy sao?