Nhận Nhầm Vị Hôn [...] – Chương 8

“Ta chịu đánh vì ngươi, ta lê thân trọng thương tới tìm ngươi,

Nhìn ngươi nắm tay kẻ khác mà vẫn coi ngươi là vị hôn thê.”

“Những điều đó, đều là ta ngu ngốc tự chuốc lấy.”

Hắn cắn răng:

“Tốt! Từ nay về sau, ta và ngươi — hậu hội vô kỳ!”

Hắn vung tay áo, quay người bỏ đi.

Lục Kỳ An nhẹ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của ta, giọng dịu dàng hỏi:

“A Man, muội không sao chứ?”

Ta nhún vai, nhạt:

“Không còn tên phiền toái đó, còn có gì không tốt.”

Nhưng Lục Kỳ An chỉ nhẹ giọng :

“A Man, muội không vui.”

Nụ của ta cứng đờ.

Ta cúi đầu, thì thầm:

“Trước khi mọi chuyện xảy ra, ta vẫn từng coi hắn là vị hôn phu.”

“Chỉ tiếc… hắn không xứng.”

Pháo hoa rực rỡ lại bừng nở trên bầu trời, ánh sáng lấp lánh rơi xuống, như một lớp bụi sao phủ đầy trên tóc và vai áo hắn.

Lục Kỳ An im lặng nắm tay ta, không hỏi thêm gì nữa.

Chúng ta sóng vai đứng trên cầu đá, dòng người tấp nập dưới ánh đèn hoa, chỉ cần có nhau, không cần thêm lời nào.

Sau đó, mọi việc cũng thuận lý thành chương.

Phụ mẫu ta từ xa trở về, nghe ca ca ta hết lời khen ngợi Lục Kỳ An, lại thấy hắn vì ta mà ngày đêm khâu thêu, bèn vô cùng vừa lòng.

Thậm chí phụ thân ta còn đích thân đến phủ Quốc Công cầu thân.

Mấy ngày sau, Quốc Công gia đích thân tới cửa đáp lễ, việc hôn sự của ta và Lục Kỳ An định ra trong sự chúc phúc của đôi bên.

Ngày thành thân, trời trong mây nhạt, hương hoa thơm ngát khắp sân.

Ta vận hỷ phục đỏ thẫm, trên trán điểm một đóa hoa châu ngọc tinh xảo.

Trong phòng tân hôn, ta ngồi bên giường, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, không nhịn cứ xoắn vạt áo.

Bên ngoài tiếng pháo nổ vang trời, tiếng nhạc cưới rộn rã, từng bước từng bước đẩy thời khắc quan trọng đến gần.

Cuối cùng, tấm khăn voan mỏng phủ trên đầu ta bị vén lên.

Lục Kỳ An quỳ xuống trước mặt ta, chậm rãi, cẩn thận đeo vào tay ta một chiếc nhẫn ngọc.

Hắn nhẹ, đôi mắt ánh lên tia sáng nhu hòa:

“A Man, từ nay về sau, đời này, chỉ có ta cùng muội.”

Tim ta mềm nhũn, vành mắt cũng ươn ướt.

Ta cắn môi, gật đầu thật mạnh.

Đêm ấy, ánh nến hồng chập chờn lay , tiếng khẽ khàng quấn quýt bên tai.

Lục Kỳ An ôm ta vào lòng, khe khẽ thì thầm:

“A Man, may mắn nhất đời này của ta, chính là lúc ấy nhặt ngọc bội… và nhặt luôn muội.”

Ta rúc vào lòng hắn, mỉm như hoa nở.

【Toàn văn hoàn】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...