11
Căn biệt thự này là Lục Nhận đã mua từ trước khi tôi rời đi.
Anh còn đặc biệt để dành cho tôi một căn phòng có hướng đẹp nhất.
Khi đó, chúng tôi thường họp bàn kịch bản đến tận nửa đêm, nên chuyện ở lại qua đêm cũng khá thường xuyên.
Tôi từng : “Sau này chắc tôi phải tránh bị hiểu lầm thôi.”
“Lần trước về nhà bị chụp lại, còn bị đám paparazzi tung tin bịa đặt rằng dẫn con về nhà, đồn là đang đương.”
Lục Nhận nằm dài trên ghế sofa, uể oải đáp:
“Cứ để họ đồn.”
“Dù sao cũng sẽ bên tôi cả đời, quen dần đi.”
Mắt tôi lúc đó hơi cay.
Giờ đây, người có thể bên cả đời.
Đã là một người khác rồi.
Tôi vừa định đưa tay bấm chuông cửa.
Người bên trong đã mở cửa trước.
Là một .
Tóc ngắn, da rất trắng.
Đôi mắt có nét giống tôi.
12
Cô mặc toàn đồ hiệu, đang chuyện điện thoại.
Thấy tôi, chỉ cằm ra hiệu tôi vào nhà.
Bước vào căn nhà mà trước đây tôi đã từng đến vô số lần khi còn quản lý cho .
Tôi bỗng dưng thấy mình lúng túng.
Ngồi trong phòng khách trang trí tinh tế, tôi đặt tay lên đầu gối.
Lòng bàn tay nóng ẩm, bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô chuyện điện thoại xong, tự nhiên bước vào bếp, lấy một chai nước từ tủ lạnh.
Tôi vừa đứng dậy định đưa tay nhận, đã tự mở nắp, uống một ngụm.
“Lục ca đang ngủ, bốn mươi phút nữa gọi ấy dậy, sau đó chuẩn bị tất cả những gì cần cho lịch trình tiếp theo, chờ tài xế đến.”
Cô vội vàng ra khu vực cửa thay giày:
“Trong bốn mươi phút này, không ra bất kỳ tiếng nào.”
“Anh ấy khó ngủ, nếu đánh thức ấy, sẽ không giữ nổi công việc này đâu.”
Trước khi đóng cửa, dừng lại một chút:
“Tôi là Từ Lộ, có chuyện gì cứ gọi tôi.”
13
Từ Lộ bước đi nhanh nhẹn trên đôi giày cao gót, dáng vẻ dứt khoát và chuyên nghiệp.
Đây là điều mà tôi mãi mãi không thể so bì.
Tôi từng gặp rất nhiều người quản lý chuyên nghiệp.
Quả thật, họ giỏi hơn tôi rất nhiều.
Bao gồm cả Từ Lộ, chỉ qua vài câu ngắn ngủi cũng đủ để cảm nhận .
Thế nào là “chuyên nghiệp”.
Không có gì khó hiểu khi dù Lục Nhận không giành ảnh đế, những năm qua vẫn sống với thái độ phó mặc như trước.
Nhưng vị trí của vẫn luôn vững vàng trên đỉnh lưu lượng, không hề có bất kỳ tin xấu nào xuất hiện trên mạng.
Đây chính là lợi thế mà một đội ngũ chuyên nghiệp mang lại cho .
Không còn giống như trước đây, tôi phải dẫn đi khắp nơi, va vấp đủ kiểu.
Lúc nào cũng chịu tổn thương đầy mình, bị coi thường và lạnh nhạt.
Bây giờ đã có một đội ngũ tốt hơn.
Tương lai, chắc chắn sẽ còn tốt hơn nữa.
14
Lục Nhận nhận đóng một bộ phim.
Địa điểm quay ở vùng hoang mạc không người tại Thanh Hải, là một bộ phim trinh thám ly kỳ.
Tôi giúp sắp xếp hành lý, chuẩn bị đầy đủ các vật dụng cần thiết cho thời gian quay phim, từ đồ dùng cá nhân đến quần áo thay đổi.
Chuyện này tôi rất rành.
Dù gì ba năm trước, một mình tôi cũng đủ sức công việc của năm người.
Khi Lục Nhận bắt đầu nổi tiếng, từng nghĩ đến việc tuyển thêm trợ lý cho tôi.
Lúc đó, tôi còn trẻ, chưa từng thấy mệt, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng như không bao giờ cạn.
“Tốn tiền gì?” Tôi vừa thu dọn đồ đạc, vừa bất ngờ hỏi : “Anh chê tôi rồi hả? Muốn đổi quản lý mới à?”
Anh ngẩn người một chút, sau đó bật không dừng lại :
“Không đâu.”
“Tôi không nỡ.”
15
Lúc đó tôi còn khá tự hào.
Cảm thấy Lục Nhận đã quen với việc có tôi quản lý.
Người khác đến, chắc chắn không thể quen .
Nhưng hình như, bây giờ lại quen rất tốt.
Tôi vào căn phòng tràn ngập những chiếc cúp của , mắt bỗng nóng lên.
Điện thoại rung lên một cái.
Tôi giật mình, quay lại công việc, chui vào phòng thay đồ, bắt đầu sắp xếp quần áo và đồ dùng cá nhân cho .
Khi đang dọn dẹp dở dang.
Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng chai rượu va vào nhau.
Anh dậy rồi sao?
Tôi háo hức chạy đến trước cửa phòng ngủ của .
Cửa phòng khép hờ.
Bên trong tối om.
Có tiếng như ai đó đá vào chai rượu.
16
Tôi gõ cửa vài cái rồi trực tiếp bước vào, kéo rèm cửa sổ ra.
Sau đó đặt bộ đồ mà sẽ mặc hôm nay lên một bên:
“Lục ca, tôi là trợ lý sinh hoạt mới, Cảnh Yên. Chị Từ dặn tôi…”
“Cút.”
Một tiếng chửi cực nhỏ vang lên.
Đầy khó chịu, bực bội và cả chút nóng nảy.
Tôi sững người.
Lục Nhận trước đây đúng là hay có tâm trạng xấu khi mới ngủ dậy.
Nhưng cũng không đến mức… bất lịch sự như bây giờ.
Có chuyện gì khiến thay đổi thế này?
Tôi nhỏ giọng : “Không biết cút.”
Lục Nhận nằm lại trên giường, quay mặt về phía khuất ánh sáng.
Rồi ngủ tiếp.
17
Quả thật là dậy sớm hơn Từ Lộ khoảng hai mươi phút.
Tôi đành chờ thêm hai mươi phút nữa, vừa định gõ cửa.
Cửa đã mở từ bên trong.
Lục Nhận bước ra, đi thẳng vào phòng tắm.
Khi đi ngang qua tôi, thậm chí không buồn liếc mắt một cái.
Thật là, đúng là người không lịch sự.
Ba năm trước, dù Lục Nhận không phải kiểu người ấm áp hay thân thiện, cũng không lạnh nhạt đến mức chẳng còn chút người như bây giờ.
Tóc của Lục Nhận đã cắt ngắn đi nhiều.
Khuôn mặt gầy hơn, đường nét càng thêm sắc sảo, góc cạnh rõ ràng.
Anh mím môi, không lời nào, trông rất đàn ông.
Anh không còn là cậu thanh niên ngày nào nữa.
Khi ra khỏi phòng tắm, mang theo mùi hương quen thuộc của sữa tắm.
Chính là loại sữa tắm mà ngày xưa tôi từng thích mua cho .
Những năm qua hợp tác với biết bao thương hiệu lớn, vẫn không đổi loại này sao?
Lục Nhận không mặc bộ đồ mà tôi đã chuẩn bị, thay vào đó chọn một bộ đồ thoải mái.
Tôi đi theo , báo cáo lịch trình sắp tới.
Khi đến bếp, vừa lấy từ tủ lạnh ra một chai nước lạnh.
Tôi : “Tôi nấu cháo và rán trứng rồi, thử xem nhé?”
18
Lục Nhận khi ăn rất ngoan, ăn uống cũng rất ngon miệng.
Từng miếng từng miếng, không bao giờ để thừa lại một hạt cơm hay miếng thức ăn nào trong bát.
Anh ăn ngon lành, tôi cũng vui vẻ nấu cơm cho .
Hai năm đầu sau khi tốt nghiệp, bè đến nhà tôi nấu ăn, thấy tôi mỗi ngày còn cả thực đơn dinh dưỡng cho Lục Nhận, liền mắng tôi:
“Cậu phục vụ ta thế này, lỡ một ngày nào đó ta nổi tiếng rồi đá cậu thì sao?”
“Với lại, cậu là quản lý của ta, chứ không phải bảo mẫu.”
Từ “bảo mẫu” đó bị Lục Nhận nghe thấy.
Sau đó, mỗi khi rảnh rỗi, đều bắt đầu tập nấu ăn, không ai khuyên ngừng.
Nhưng sau hai lần thử nghiệm không thành công, tôi đã ngồi xuống chuyện thẳng thắn với :
“Lục Nhận, tôi là quản lý của , vốn đã kiêm nhiều vai trò rồi.”
“Anh đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi vốn thích cuộc sống, thích nấu ăn, những món ngon.”
“Tôi đang tạo ra một ngôi sao mà.”
“Sao có thể để ngôi sao cứ lăn lộn trong bếp mỗi ngày .”
“Thay vào đó, hãy dành thời gian để nghiền ngẫm thêm về diễn xuất.” Tôi gắp một miếng cá đặt vào bát .
“Tôi biết coi tôi như người nhà, nên mới thương tôi như .”
“Đợi khi chúng ta có tiền, sau này một đầu bếp giỏi về nhà nấu ăn.”
19
Lục Nhận tôi, sau đó lại miếng cá trong bát.
Đôi mắt đen cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.
Anh “ừm” một tiếng, rồi cúi đầu ăn một cách nghiêm túc.
Con tôm mua, bóc vỏ xong, bỏ hơn nửa vào bát của tôi.
Tôi bảo tự ăn đi, thản nhiên đáp:
“Tôi no rồi, dạo này đang giảm cân.”
Giờ nhà của Lục Nhận rất lớn, bếp cũng rộng.
Nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo, thiếu đi chút hơi ấm.
Trong tủ lạnh có rất nhiều thực phẩm tươi mới, chắc là có người gửi đến mỗi ngày.
Khi uống cháo, tôi không kiềm mà hỏi:
“Lục ca, còn thời gian nấu ăn ở nhà không?”
Lục Nhận ăn rất chậm.
Đúng lúc tôi nghĩ sẽ không trả lời thì mới chậm rãi đáp:
“Khi không có lịch trình, tôi sẽ nấu ăn ở nhà.”
“Vì có người từng bảo tôi phải ăn uống thật tử tế.”
Tim tôi bỗng thắt lại.
Câu đó, là tôi đã từng .
Anh chưa ăn hết cháo, đặt bát xuống, tôi đầy mong chờ.
Lục Nhận chỉ :
“Hơi mặn.”
Thật đáng ghét, mấy năm qua tay nghề của tôi đúng là đã giảm đi.
Anh mang bát đến bồn rửa, tôi giành lấy để rửa.
Anh bảo:
“Cô là trợ lý, không phải bảo mẫu.”
“Những việc trong khả năng, tôi tự .”
“Còn nữa, thư giãn đi, đừng căng thẳng quá.”
Tôi đang căng thẳng sao?
Chính tôi cũng không nhận ra.
20
Sau khi nhận vài cuộc điện thoại, Lục Nhận hỏi tôi:
“Đồ của sắp xếp xong chưa?”
Tôi gật đầu:
“Đã để sẵn trên xe rồi.”
Anh lau khô vệt nước trên tay.
Tay áo xắn lên, để lộ cổ tay với đường nét rõ ràng, ngón tay thon dài.
Tôi vốn là người bị thu hút bởi đôi tay, khi thích Lục Nhận, ngoài gương mặt , đôi tay ấy cũng là một trong những lý do.
Bộ phận nào trên cơ thể cũng đẹp.
21
Lên xe, tôi định ngồi cạnh .
Lục Nhận cúi đầu điện thoại, không ngẩng lên, :
“Ngồi ghế sau, chỗ này có người rồi.”
Là để dành cho Từ Lộ?
Đúng lúc đó, điện thoại của Từ Lộ gọi đến.
Là gọi cho tôi.
Giọng của Từ Lộ nhanh nhẹn, đầy phong thái của một chị đại quyết đoán:
“Bảo tài xế đi đường Giang Ninh, giờ này không kẹt xe, nửa tiếng nữa gặp ở cổng B1 sân bay.”
“Đưa điện thoại cho Lục ca.”
Tôi bật loa ngoài, đưa điện thoại cho Lục Nhận.
Lục Nhận hỏi:
“Cô bao giờ đến?”
Giọng của Từ Lộ dịu dàng hơn một chút:
“Yên tâm, chắc chắn không lỡ chuyến đâu.”
Cửa sổ xe mở hé, gió thổi vào.
Vậy mà tôi lại thấy nghẹn trong lòng.
Hình như… chỗ bên cạnh cũng không phải là không thể thay thế.
Bạn thấy sao?