[FULL] Nhân Gian Bất Hoại
Tác giả: Bạch Thần Tra
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Phu quân khinh thường xuất thân thứ nữ của ta, quyết định giáng ta xuống thiếp để cưới một người khác lên chính thất. Vì ả mới là thiên kim tiểu thư thực thụ, đã từng lưu lạc bên ngoài.
Ngày đầu gặp gỡ, ả thân mật nắm lấy tay ta, tươi :
“Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, giữa ta và Tiết Thịnh ca ca chỉ như huynh đệ mà thôi. Tỷ cứ xem muội như một nam nhân là .”
Nhưng ả không hề biết rằng, ta đã từng thấy trước một giấc mộng.
Trong giấc mộng ấy, vì muốn báo đáp ân nghĩa của mẫu thân, ta đã giúp ả đoạt quyền lực, đưa ả lên địa vị cao sang, khiến ả trở nên phú quý khắp nơi.
Thế , khi thành công, ả lại khinh miệt ta vì đã cướp đi hào quang của mình, ra lệnh phân thây ta thành năm mảnh, rồi rải tro đi khắp mười dặm.
Trước lúc ta chết, ả còn sai người lột da mặt ta ra rồi buông lời khinh :
“Cái loại thứ nữ thấp hèn của xã hội phong kiến như các ngươi sao có thể đấu lại nữ nhi do chính thất sinh ra, còn cả hệ thống giúp đỡ là ta chứ?”
Ta chỉ mỉm , không gì. Có vẻ như, đã đến lúc để thân phận thực sự của ta phơi bày rồi.
1
Mười ba năm trước, Trưởng công chúa bất ngờ qua đời, lãnh địa của bà nhanh chóng bị phân chia. Từ đó, vùng đất phương Bắc chia ra ba, tạo thành thế chân vạc. Mẫu thân của ta, vì từng theo sát Trưởng công chúa nhiều năm, có uy tín cao, nên đã tôn một trong ba vị tỉnh chủ.
Là nữ nhi duy nhất của bà, từ nhỏ ta đã nâng niu, sống trong vinh hoa phú quý. Sinh thần của ta tổ chức trong bảy ngày liền, dân chúng khắp nơi cùng ăn mừng. Lễ cập kê của ta, hoa nở rộ ngập tràn, sứ giả từ nhiều nước xa xôi đến chúc mừng, cầu thân không kể xiết.
Nhưng người mà ta một lòng muốn gả chỉ có mình Tiết Thịnh.
Hắn là thứ tử của Dược Thiện Đường, vì mẫu thân mất sớm nên có địa vị thấp, luôn bị huynh trưởng chèn ép đến không ngẩng đầu lên nổi.
Nhưng ta hiểu rõ, hắn ngưỡng mộ người tài, chí lớn cao xa, từ nhỏ đã cần cù chăm chỉ đọc sách luyện võ.
Cho nên, khi bàn chuyện hôn nhân, ta đã tốn không ít tâm sức, đi nhiều nơi xoay xở, mãi đến khi thuyết phục mẫu thân gật đầu.
Tiết Thịnh cũng rất biết nỗ lực. Đêm tân hôn, hắn đã nhập ngũ, thề sẽ lập công danh để mang lại vinh quang cho ta.
Trước lúc lên đường, hắn ôm ta vào lòng, nghiêm túc rằng khi trở về vinh quy, hắn sẽ dâng ta cáo mệnh, để ta hưởng vinh hoa cả đời, cùng nhau sống trọn kiếp. Hắn còn giao lại cho ta tiệm thêu mà mẫu thân hắn để lại.
Dù lòng ta tràn ngập không nỡ, ta hiểu chí lớn của hắn, nên đành nén nước mắt, giúp hắn sửa soạn hành lý, tặng cho hắn ngàn lượng vàng.
Để hắn không vướng bận, ta còn đón muội cùng cha khác mẹ của hắn - Tiết Nhụy - vào phủ, cung cấp cho nàng ta đầy đủ mọi thứ.
Khi phụ thân hắn sa vào cờ bạc, biển thủ công quỹ rồi bị bắt quả tang, ta đã dùng tài sản cá nhân để đền bù, bịt miệng người đời.
Mẫu thân nghe tin, vô cùng sửng sốt, lo lắng hỏi ta tiền từ đâu mà có.
Ta đó là từ tiệm thêu mà Tiết Thịnh giao lại cho ta.
Ban đầu, tiệm này đổ nát sắp đóng cửa, nhờ vào may mắn, ta đã vực dậy thành công, có tiếng tăm khắp chín tỉnh mười bốn châu. Mẫu thân sau khi đích thân khảo sát, đã giao cả sản nghiệp của phủ cho ta quản lý.
Ta cật lực việc, sắp xếp lại sổ sách, mới phát hiện phủ Hầu gia mấy năm nay đã nợ nần chồng chất, hố sâu không đáy. Ta dốc hết tâm sức, tìm mọi cách, từng bước vực dậy sản nghiệp, bản thân lại kiệt sức, đổ bệnh.
Khi cơn sốt cao hành hạ, ta càng nhớ hắn, mong hắn sớm trở về.
Ngày hắn về, trong buổi tiệc đón tiếp, hắn cưỡi tuấn mã, mặc áo giáp, bên cạnh lại có một nữ tử mảnh mai. Đoàn người đón tiếp lập tức im bặt, dân chúng cả thành phố đều về phía ta. Ta bàng hoàng, cố giữ vẻ ngoài của một danh gia thế phiệt, bảo họ vào phủ chuyện.
Hắn ta lạnh lùng, rằng ta không phải là nữ nhi ruột thịt của tỉnh chủ, nữ tử bên cạnh hắn mới là thiên kim thật sự. Như có sự kết nối huyết thống, chỉ một ánh mắt, mẫu thân đã nhận ra ả, ôm ả ta khóc nức nở, liên tục gọi “nữ nhi khổ mệnh của ta.”
Ta đứng đó, lòng tê tái, cảm giác lạnh lẽo lan khắp toàn thân.
Bởi cảnh tượng trước mắt y hệt như giấc mơ ta từng thấy.
Trong mơ, khi họ gặp lại nhau cũng đầy , lệ rơi đẫm má. Cuối cùng, dưới ánh mắt đồng cảm của mọi người, ả ta đón về tỉnh phủ, nhận tổ quy tông. Còn ta thì bị lãng quên, chỉ còn lại sự lúng túng, tay nắm chặt lá thư từ Tiết Thịnh mới gửi ngày hôm qua, lòng đầy hoang mang.
Ta không thể hiểu , tại sao trong thư hắn vẫn còn nhung nhớ, giờ đây lại ôm một nữ tử khác, trao gửi ý?
Bạn thấy sao?