Nhân Duyên Trắc Trở – Chương 2

6.

Vừa vào sân, Cát Căn đã không kìm nổi mà đẩy tôi vào nhà, rồi khóa trái cửa lại.

Tiếng nhanh chóng vang lên trong nhà, trưởng làng không hề có ý định can thiệp.

Thay vào đó, ông ta ngồi trong sân nhà Cát Căn hút thuốc, giọng già dặn, xảo quyệt vọng vào: “Con bé sinh viên này vốn là chuẩn bị cho con trai tao, giờ lại rẻ mạt cho mày, xong việc nhớ trả tao năm ngàn nhé.”

Một hồi lâu, ông ta không nghe thấy tiếng hét và khóc lóc như dự đoán.

Đến khi ông ta nhận ra điều gì đó không ổn, thì mọi chuyện đã quá muộn.

Tôi đá tung cánh cửa sắt, ném Cát Căn người đầy máu ra trước mặt trưởng làng.

Tôi nhạt, trưởng làng : “Ông kỹ đi, cách chết của Cát Căn và con trai ông giống hệt nhau đấy.”

Khuôn mặt trưởng làng tái mét, thân người run rẩy, điếu thuốc cũng rơi khỏi tay, rõ ràng là sợ đến cùng cực.

Ông ta run rẩy chỉ tay về phía tôi: “Con… con trai tao thật sự là do mày !”

“Mày… mày rốt cuộc là thứ gì?!”

Tôi lắc đầu, : “Tôi không phải người đâu. Yên tâm, hôm nay ông không chết trong tay tôi đâu, ông phải chết một cách có giá trị hơn.”

“Nhưng giờ thì, ông cần ngất đi một lúc.”

Tôi nhặt một viên gạch vừa tay, đập thẳng vào mặt ông ta. Một nhát, hai nhát… ông già này khá cứng đầu đấy…

Cuối cùng ông ta cũng ngất đi, trông giống như vừa trải qua một trận đấu sống còn.

Tôi tiến đến người phụ nữ run rẩy như cầy sấy ở góc tường, vén tóc ta sang một bên.

Cô ta hoảng sợ ú ớ với tôi, nước mắt trào ra khóe mắt.

Tôi nhét vào tay ta một mảnh giấy, rồi im lặng vài giây.

Tôi không biết tên ấy, cũng không muốn gọi là “vợ Cát Căn”.

Suy nghĩ một lúc, tôi : “Chị , vừa rồi ở cổng, chị giả điên đẩy tôi là muốn cứu tôi, đúng không? Chị hãy đi theo lộ trình trên tờ giấy này, đến gặp Tiêu Lệ, chính đã thả chị ra hôm nay, ấy sẽ giúp chị ra ngoài.”

Người phụ nữ siết chặt tờ giấy, đôi mắt vốn đờ đẫn bỗng bừng sáng mãnh liệt.

Giả điên suốt bao năm, cuối cùng ấy cũng có cơ hội sống sót trở về nhà, để gặp lại người thân.

Còn ba con bị tên khốn nạn kia bóp chết, ấy sẽ thắp hương cho các con sau khi thoát khỏi nơi này.

Cô ấy cúi đầu cảm ơn tôi, rồi lảo đảo rời đi theo lộ trình để tìm Tiêu Lệ.

Tôi bước qua đống hỗn loạn, chỉnh lại tóc trước giếng nước, cố cho mình trông có vẻ hoảng sợ, rồi bôi thêm ít máu lên người.

Sau đó, tôi mới chạy vào làng, vừa khóc vừa hét lên: “Chuyện không hay rồi! Trưởng làng… trưởng làng phải báo thù cho con trai, rồi ông ấy đã… Cát… hức hức…”

Dân làng vội vã kéo nhau đến nhà Cát Căn, khiêng ra xác lạnh của Cát Căn và trưởng làng đang bất tỉnh, rồi vây lại bàn tán xôn xao.

“Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Một người dân nghi ngờ tôi.

Tôi vừa khóc vừa : “Trưởng làng và Cát cãi nhau, Cát tức giận buột miệng rằng chính mình đã Lại Đức Toàn. Trưởng làng khi đó đỏ mắt, rồi Cát y hệt cách Lại Đức Toàn đã chết. Tôi sợ lắm…”

Dân làng vốn ít học, dù có tinh ý đến đâu thì trong thâm tâm họ vẫn khinh thường phụ nữ.

Theo quan niệm tích lũy qua bao thế hệ, phụ nữ chỉ là những thứ có thể tùy ý đánh đập, bị cũng không sao, vì họ nghĩ phụ nữ yếu đuối sẽ chẳng nên chuyện gì.

Vì thế họ hoàn toàn không nghĩ rằng chính tôi, một người phụ nữ trông yếu đuối vô , lại đứng sau mọi chuyện, và chỉ tin vào những gì tôi .

Tôi khóc nức nở đáng thương, các sinh viên nguyện vội vàng giúp tôi lau nước mắt, an ủi tôi.

Dân làng trưởng làng bất tỉnh, ai nấy đều lộ vẻ khó chịu.

Có người không kìm mà lầm bầm: “Tôi thấy trưởng làng chắc bị kích đến phát điên rồi, bây giờ ai nhắc đến Lại Đức Toàn là ông ta nghi ngờ ngay, không chừng có ngày ông ta phát điên mà chém tất cả chúng ta đấy.”

Dân làng liếc đám sinh viên nguyện, ánh mắt khác thường: “Được rồi, các cậu nguyện cứ về trước đi, việc của làng thì để bọn tôi tự bàn tính cách giải quyết.”

“Các cậu chỉ việc dạy học, nghe thấy tiếng gì cũng đừng ra ngoài.”

Mặc dù thấy lạ, sinh viên nguyện ở đây cũng không có tiếng gì, đành dìu tôi quay về.

Đến chiều tối, Tiêu Lệ quay lại nhà, liếc tôi một cái ra hiệu: “Trưởng làng đã bị họ chôn sống rồi.”

“Trái tim dân làng đã bắt đầu tan rã. Bước tiếp theo, chúng ta phải tìm ra nguồn gốc của việc buôn bán phụ nữ trong làng này.”

Tôi bình thản : “Tôi đã biết là ai rồi. Hôm nay, khi họ kéo Cát Căn và trưởng làng ra, dân làng đều không hẹn mà cùng về một hướng.”

“Nơi đó có một gã đàn ông xăm trổ, đeo dây chuyền vàng, trông như kẻ có tiếng trong làng.”

Tiêu Lệ tiếp lời: “Tôi cũng để ý rồi, còn cố hỏi thăm, hắn tên là Tiền Vũ, ngày trước từng lăn lộn giang hồ, sau đó chuyển sang ăn lớn. Về việc kinh doanh gì… dân làng đều im thin thít, tôi đoán chắc là buôn bán phụ nữ.”

“Bất kể là sinh viên nguyện bị lừa đến qua các bài viết trên mạng, hay phụ nữ bị bọn buôn người bán đến, đều phải qua tay Tiền Vũ.”

Tôi híp mắt, khóe miệng nhếch lên nụ đầy ẩn ý: “Gã này, tôi sẽ chơi với hắn một chút.”

7.

Tiền Vũ có hai đứa con trai. Con cả là Tiền Đại, con thứ là Tiền Nhị, đều học ở trường tôi dạy.

Ở ngôi trường làng này, hiếm khi có đứa trẻ nào thực sự đến học. Phần lớn là giúp gia đình cầu nối, chuyên dụ dỗ các giáo viên nguyện.

Và có vài đứa như Tiền Đại, Tiền Nhị, xem trường học như lãnh địa của chúng, mưa gió.

Nạn bắt nạt ở đây vô cùng nghiêm trọng. Cách đây không lâu, Tiền Đại và Tiền Nhị đã dùng bật lửa thiêu sống một giáo viên nguyện 20 tuổi. Hành hạ ấy suốt ba giờ liền. Sau đó chôn xác sau núi.

Khi thi thể phát hiện, Tiền Vũ đã dùng tiền mua chuộc để bịt miệng dân làng. Và sự việc cứ thế bị xóa nhòa.

Tiền Đại và Tiền Nhị cũng dựa vào thế lực của bố chúng, càng ngày càng hành ngông cuồng, trở thành bạo chúa trong trường.

Các giáo viên phụ trách lớp của hai em này đều kêu trời không thấu.

Tôi đã khéo léo đứng ra nhận lấy rắc rối này.

Khi tôi bước vào lớp học, mọi học sinh đều về phía Tiền Đại và Tiền Nhị, đợi hai em chúng ra lệnh để trêu chọc tôi.

Tiền Đại ngông nghênh gác chân lên bàn, lớn tiếng gọi tôi: “Mày, qua đây cởi giày cho ông!”

Tiền Nhị huýt sáo một cách ngạo mạn, cả lớp rộ lên, châm chọc chờ phản ứng của tôi.

Tôi bước đến trước mặt Tiền Đại, mỉm : “Em chắc chứ? Tay giáo có chút khỏe đấy.”

Tiền Đại đập bàn: “Mày là đàn bà thì sức có là bao? Cởi giày cho tao!”

Tôi nhướng mày, đó là chính nó đấy.

Thế là, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, tôi đặt tay lên cổ chân Tiền Đại. Chỉ nghe một tiếng “rắc” giòn tan, máu chảy xuống theo tay tôi. Động tác tưởng chừng không hề dùng nhiều sức lại trực tiếp bẻ gãy xương chân của Tiền Đại.

Tiền Đại hét lên đau đớn, nước mắt vọt ra: “Chân tao!”

Tôi xuống cổ chân đã bị bẻ gãy của nó, tỏ vẻ vô tội: “Xin lỗi, không ngờ Tiền Đại lại yếu như .”

Tiền Đại đau đến mức gần như ngất đi, nghiến răng kêu không thành tiếng. Cậu em Tiền Nhị nổi giận, trong mắt bùng lên sát khí không phù hợp với lứa tuổi này. Cậu ta đứng phắt dậy, giận dữ quát: “Dám đến tao, tao mày!”

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, cau mày : “Bạn Tiền Nhị, giáo phải phê bình em rồi. Tình hình nguy cấp thế này mà em lại nghĩ đến chuyện , chứ không phải lo cứu trai mình. Xem ra cảm giữa hai em cũng chẳng ra gì nhỉ?”

Lúc này Tiền Nhị mới nhận ra sắc mặt tái nhợt của Tiền Đại, giọng có chút hoảng loạn: “Anh! Anh không sao chứ?”

Tiền Đại nắm chặt vết thương, mấp máy môi rồi trừng mắt em mình.

Tôi nhún vai : “Tôi là một giáo viên có trách nhiệm, vì đã bẻ gãy chân Tiền Đại nên tôi có nghĩa vụ đưa ấy về gặp phụ huynh. Tiền Nhị, em cũng đi cùng nhé.”

Nói xong, tôi không để họ từ chối mà liền cõng Tiền Đại lên. Tiện thể, tôi còn lau máu trên tay vào áo nó, trông không khác gì một giáo tận tụy.

Cả lớp bị cảnh tượng này cho sợ hãi đến mức không nên lời, có lẽ vì họ chưa từng thấy giáo viên nào bẻ gãy chân học sinh bằng tay không.

“À, phải rồi…” Tại cửa lớp, tôi quay lại và vỡ một cái bàn đá.

“Chuyện hôm nay, các em đừng đi lung tung nhé.”

Tôi mỉm bẽn lẽn: “Cô giáo là con , mà sức lại lớn như , thật ngại quá.”

Cả lớp run rẩy, như thể vừa thấy ác quỷ, không ai dám thốt lên lời nào. Tôi hài lòng cõng Tiền Đại bước ra ngoài. Tiền Nhị với gương mặt ngơ ngác, thỉnh thoảng kiểm tra xem trai mình còn thở hay không.

Khi đến một ngọn đồi, tôi dừng lại, quay đầu Tiền Nhị với ánh mắt như đang một kẻ đã chết: “Tiền Nhị, giáo viên vô tội kia đã bị các em chôn ngay tại đây đúng không?”

Cách bọn họ đối xử với giáo viên đó, tôi cũng sẽ y hệt với Tiền Nhị. Tôi lột sạch quần áo, trói cậu ta lên cây, rồi bật vài que diêm, ném về phía cậu ta.

“Đây là bài học đầu tiên và cũng là cuối cùng mà dạy em: Hãy học cách cảm thông.”

Trong ánh lửa, lần đầu tiên Tiền Nhị cảm nhận sự sợ hãi và tuyệt vọng. Cậu ta gào khóc, hét lên đầy giận dữ, chẳng ai quan tâm. Cậu chỉ có thể trơ mắt ngọn lửa càng lúc càng bùng lên mạnh mẽ. Cuối cùng, trước bộ xương khô của giáo viên kia, Tiền Nhị bị ngọn lửa hoàn toàn nuốt chửng.

Ở xa, ánh hoàng hôn hòa cùng ngọn lửa, nhuốm đỏ cả bầu trời. Tôi lặng lẽ đứng một lúc, thưởng thức màu sắc tuyệt đẹp này. Tiền Đại tỉnh dậy, thấy cảnh tượng ấy thì giãy giụa dữ dội. Tôi ném nó xuống đất như một cái bao rách, rồi túm đầu nó và đập từng cú xuống đất, cho đến khi máu me đầy mặt, răng rơi hết.

Tiền Đại nằm co giật trên đất, phát ra những tiếng rên rỉ, đau đớn quằn quại như một kẻ sắp chết. Nó muốn cầu xin tha mạng, biết rõ tôi không bao giờ để nó sống sót rời khỏi nơi này.

Tôi cúi xuống, ngồi bên cạnh, lạnh lùng và hỏi: “Các người có phải cảm thấy chết trong tay tôi thật sung sướng không?”

Nó lắc đầu, nước mắt và nước mũi chảy dài, trông vô cùng nhếch nhác.

Tôi mỉm : “Vậy tại sao các người lại chết giáo viên vô tội đó?”

Nó há miệng muốn , phát hiện ra ngay cả việc chuyện cũng trở nên khó khăn.

Nhìn thấy bộ dạng của nó, tôi bỗng cảm thấy tâm trạng cực kỳ thoải mái. Có lẽ khi bọn họ hành hạ giáo viên vô tội kia, bọn nó không nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ có người còn độc ác hơn đối xử với bọn nó như .

Tôi vỗ nhẹ lên má nó, ác ý : “Tiền Đại, yên tâm đi. Khi cậu chết, tôi sẽ sắp xếp cho cậu kiếp sau một con thú. Kiếp này người thật sự là quá thiệt thòi cho cậu rồi. Kiếp sau cậu cứ tha hồ mà bay nhảy.”

Cuối cùng Tiền Đại hiểu ý tôi, hoảng hốt gào thét trong kinh hãi, cố gắng giãy giụa để trốn thoát. Nhưng nó đã lâm vào tử cục, mỗi cử đều khiến cổ chân đau nhói. Nó lần nữa quỳ xuống đất.

Ánh mắt Tiền Đại đầy sợ hãi và van xin, liên tục cầu cứu tôi.

Tôi đứng dậy, từ trên cao xuống nó, rồi lấy ra vài que diêm, châm lửa và ném mạnh vào người Tiền Đại. Cho đến khi nó tắt thở, tôi vẫn giữ gương mặt vô cảm, tiếp tục tác như một cỗ máy.

Đây là cách mà oan hồn kia cầu. Chỉ khi thấy hai tên súc sinh này chịu đựng ngàn vạn sự dày vò, cuối cùng bị thiêu sống, linh hồn ấy mới cảm thấy một chút an ủi.

“Xin cảm ơn.” Không còn dấu vết của oan hồn trong không khí, có lẽ đã đi đầu thai rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...