Lòng hắn như thắt lại, vô nắm chặt thanh k//iếm ở thắt lưng, trên mặt rơi xuống có thể là nước mưa, cũng có thể là nước mắt.
Hắn không phải thánh nhân, chỉ mong nàng có thể hạnh phúc, không nỡ nàng tổn thương, chỉ âm thầm ghi nhớ hình ảnh của nàng ngày xưa, để thời gian trôi qua.
Đây là cách hắn thể hiện với người mình , trời biết, đất biết, hắn biết là đủ rồi, không cần người khác hiểu, càng không cần ca ngợi. Dù cho nữ tử của hắn hiểu lầm hắn, hắn cũng không oán, không hối.
Vạn tiếng thở dài, vạn điều không hiểu, như một câu của Huệ Tử.
“Người không phải cá, sao biết cá vui. Người không phải là ta, sao biết ta không biết”.
Rất nhanh đã đến tháng mười hai, tân hoàng đăng cơ, trong bữa tiệc ăn mừng công, hắn đứng dậy, quỳ giữa các triều thần: “Thần không có sở cầu gì khác, chỉ mong giải trừ hôn ước với Minh gia nhị tiểu thư Minh Dung, mong Hoàng thượng thành toàn.”
Giữa tiếng xôn xao, hắn theo đúng kế hoạch, trong bộ chiến giáp, quỳ trước mặt Hoài Nam vương, nghiến răng : “Thù c//ướp vợ, nhục nhã vô cùng, không thể không báo!”
Lão vương gia đã hắn một hồi lâu, cuối cùng nâng hắn dậy: “Lão phu cả đời kính trọng những thiếu niên hùng, có sự trợ giúp của Vũ lang, như hổ thêm cánh.”
Gió lớn lạnh lẽo ngoài cửa sổ, thế là, hắn bắt đầu mưu kế ẩn nhẫn dài đằng đẵng của mình, xâm nhập hang hổ, mưu đồ lột da hổ.
Khi vụ án Trường Lạc hầu xảy ra, lòng người hoang mang, bên ngoài gọi hắn là “Ngọc diện tu ”, hắn chỉ mỉm .
Có vẻ như hắn đã là cánh tay đắc lực của Hoài Nam vương, dường như đang dọn dẹp thế lực đối nghịch cho ông ta, thực chất trong âm thầm, hắn đang dọn đường cho Ninh đế, loại bỏ thế lực quý tộc không yên phận.
Trường Lạc Hầu không phải là một kẻ dễ đối phó, trong mật thất, Minh Thừa tướng đã một câu: “Cò trai đánh nhau, ngư ông đắc lợi, cứ để bọn chúng cắn nhau, Ninh đế chỉ cần ngồi hưởng thành quả.”
Vì , Khuông Ninh giả vờ bị dọa sợ, ngày ngày uống rượu giải sầu, bên ngoài đều đồn đại rằng thiếu niên Thiên tử này đã hoảng hồn rồi, Hoài Nam vương và Thái hậu càng tin rằng mọi thứ đã nằm trong tay họ, vô cùng tự mãn, lơ là.
Tình thế dường như đã đi đúng như dự đoán của họ, không ngờ có thông tin rò rỉ rằng hắn vẫn còn cũ với Dung phi, thậm chí còn nương tay với thuộc hạ của phủ Thừa tướng.
Hoài Nam vương nghi ngờ không yên, nửa miệng, vừa nhu vừa cương buộc hắn dẫn quân tấn công phủ Thừa tướng.
Biển lửa sáng rực bao vây phủ Thừa tướng, sự việc đã phát triển đến mức hắn không thể kiểm soát nổi. Dưới ánh mắt sắc bén của Hoài Nam vương, hắn rút k//iếm, tay run rẩy.
Khi thế đang căng thẳng, bầu không khí ngày càng kỳ quái, hắn còn chưa kịp đ//âm k//iếm vào lão tướng gia, người đã đột ngột lao vào đầu k//iếm của hắn, m//áu lập tức văng tung tóe.
“Đại nghịch bất đạo, tất cả đều phải bị trừng !”
Trong tiếng hét của lão tướng gia, tất cả xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc. Hắn và lão tướng gia cách nhau rất gần, người ngoài như thể hắn đã đ//âm chet Thừa tướng, khiến ông chet không nhắm mắt.
Không ai phát hiện ra rằng, trong ánh giao nhau ấy, ánh mắt của lão tướng gia chứa đựng bao nhiêu kỳ vọng, không thể để đại nghiệp bị hủy, tuyệt đối không thể!
Dưới ánh trăng mờ mịt, gió lạnh và sát khí, hắn khó khăn nuốt nước mắt nóng bỏng vào trong, rút ke//iếm và quay người, máu văng khắp mặt, quỳ xuống trước mặt Hoài Nam vương: “Cái gọi là cũ không quên, hoàn toàn là chuyện vô lý, xin Vương gia minh xét!”
14.
Dưới ánh trăng dài, gió thổi u buồn, âm thanh của g//ươm đ//ao câm lặng, với âm thanh sắc bén nhất, đã tiễn đưa sự kết thúc của thời đại Hoài Nam vương.
Đoan Mộc Vũ không còn đứng vững nữa, ôm lấy ngực, m//áu nóng đang chảy ra, trước mắt hắn mờ dần. Trong trận chiến vừa qua, hắn đã bị các ám vệ của Hoài Nam vương tấn công bất ngờ, giờ đây sức lực đã cạn kiệt, hắn chỉ còn giữ lấy hơi thở thoi thóp.
Nhiều người vây quanh, nhiều âm thanh vang lên bên tai. Che chở cho Khuông Ninh đang lo lắng, ra ngoài, hắn mở đường qua đám đông, loạng choạng tiến về phía trước: “Ta phải gặp nàng một lần nữa, gặp nàng một lần nữa…”
Bước chân loạng choạng, nỗi đau đớn xé lòng, Đoan Mộc Vũ cắn răng, khập khiễng lao về phía Nguyên Vũ Cung. Người canh giữ bên ngoài cung, khi thấy Đoan Mộc Vũ, vô cùng hoảng sợ: “Tướng quân, ngài bị sao …”
Đoan Mộc Vũ đẩy người đỡ mình ra, vượt qua họ, giữ chặt ngực, đi thẳng vào sâu trong cung lạnh lẽo.
Ý thức của hắn đã dần mờ đi, trong khi thân thể loạng choạng, mơ hồ thấy hình ảnh ngày xưa, lần đầu xuất chinh, Minh Dung dựa vào cánh cửa, ánh sáng buổi sáng kéo dài bóng dáng của nàng. Nàng nhẹ nhàng : “Phu quân, đi sớm về sớm… nhất định phải bình an trở về.”
Minh Dung, Minh Dung…
Hắn đã trở về, hắn sẽ không rời xa nàng nữa, hắn muốn với nàng rằng hắn nàng nhiều thế nào, hơn cả những gì nàng tưởng tượng…
Khi Đoan Mộc Vũ đầy m//áu cuối cùng cũng lết đến phòng trong, khi tay hắn chạm vào bóng hình mảnh mai đó, hắn ôm chặt nàng từ phía sau, chưa kịp mở miệng thì đã cảm thấy đau nhói ở bụng—
Một thanh k//iếm gỗ đã đâm mạnh vào bụng hắn, tay cầm k//iếm trắng bệch và gầy guộc, run rẩy không ngừng.
Không thể tin nổi, Đoan Mộc Vũ chỉ có thể vào ánh mắt của Minh Dung khi nàng quay lại, ánh mắt đó đong đầy và hận thù, cảm mãnh liệt đến cực điểm.
Minh Dung ngẩng mặt hắn, rút thanh k//iếm gỗ ra, trên mặt nàng dính đầy m//áu, nở nụ đ//iên dại: “Phu quân, sao lại lừa thiếp? Tại sao lại tổ phụ? Chàng đi theo tổ phụ không…”
Hắn mở to mắt, thân thể co giật muốn lên tiếng, không còn câu nào, chỉ có thể run rẩy đưa tay lên định chạm vào má của Minh Dung.
Minh Dung lại lùi lại, hắn khúc khích, vẻ đ//iên dại: “Ngươi là ai? Tại sao lại giống phu quân của ta như … không, ngươi không đẹp bằng chàng, ta phải chèo thuyền nhỏ đi tìm chàng, không thì chàng sẽ rất giận. Nếu ngươi gặp chàng, hãy với chàng rằng ta đang tìm chàng, luôn luôn tìm chàng…”
Mặt hắn đầy m//áu và nước mắt, hàng trăm hình ảnh hiện lên trong đầu Đoan Mộc Vũ, Minh Dung khi chín tuổi cuộn người trong áo lông cáo, Minh Dung khi mười hai tuổi đứng trước Hổ Kỵ doanh, Minh Dung khi mười bốn tuổi an ủi hắn trong cơn ác mộng…
Ánh trăng đêm đó đẹp như trong mơ, cuộc trò chuyện của thiếu niên và thiếu nữ như chỉ vừa xảy ra hôm qua.
“Mẹ ta đã từng , khi một binh sĩ tử trận, trên trời sẽ có thêm một ngôi sao… nàng nghĩ ta có thể tìm thấy họ không?”
“Tìm … khi thiếp chet, chàng cũng sẽ lên trời tìm thiếp chứ?”
Nhìn nàng lần cuối trước khi ngã xuống, Đoan Mộc Vũ mỉm , chỉ thấy trên thanh k//iếm gỗ mà Minh Dung cầm, nó nhuốm m//áu, trên đó có một câu hắn từng tự tay khắc lên.
[Thuyền nhỏ từ nay vắng bóng, cuộc đời này gửi gắm nơi biển cả.]
15.
Khung cảnh dương xuân là quyến rũ nhất. Đông Mộc vào mùa cỏ mọc, chim vàng bay, khung cảnh mùa xuân tươi sáng, vạn vật tràn đầy sức sống.
Đây là năm thứ năm kể từ khi Ninh đế trừ gian vương, bình loạn đảng, lập nên thời đại thái bình thịnh vượng.
Dân gian hết lời ca tụng về truyền kỳ này, trong đó những người thuyết thư không bao giờ quên kể về Phi Lĩnh tướng quân, lão tướng gia, nằm gai nếm mật, giữ hổ lột da, sự hỗn loạn kinh hoàng của quốc gia lúc bấy giờ, giống như mặt trời hoàng hôn trên mái nhà, từ lâu đã dần dần lắng xuống trong dòng sông thời gian, biến thành một trang sử lâu đời và đáng ngưỡng mộ trong lòng dân chúng…
Nhưng có một người, trong đoạn lịch sử này, đã quên đi tất cả và như đã tái sinh.
Trong cơn đại biến năm đó, Minh Dung sau khi tỉnh lại đã mất hết trí nhớ, may mắn thay nàng không sao, điều này khiến Khuông Ninh vẫn luôn túc trực bên giường, vừa dở khóc dở .
Có lẽ quá khứ quá đau khổ, cũng có lẽ Đoan Mộc Vũ trên trời có linh, và sau bao nhiêu trắc trở, cuối cùng đã mang đến cho Minh Dung một cuộc sống mới theo cách này. Nàng ôm lấy đứa con và chớp mắt khó tin, trên môi nàng lại vô nở một nụ dịu dàng.
Đó là nụ mà đã lâu rồi Khuông Ninh không thấy.
Đôi mắt hắn ươn ướt, trong lòng chỉ lẩm bẩm, quên cũng không sao, nếu quên thì có thể bắt đầu lại từ đầu, con đường phía trước còn dài như , hắn sẽ nắm chặt tay nàng, tiếp tục bước đi…
Đây có lẽ cũng là điều mà cố nhân trên trời mong mỏi thấy.
Những đám mây đen dày đặc cuối cùng cũng tan đi, dưới ánh nắng mặt trời, Đông Mộc mở ra một thời đại hòa bình thịnh thế, còn Khuông Ninh và Minh Dung cũng có một khởi đầu mới.
Cùng năm đó Minh Dung phong Hoàng hậu, đứa trẻ đặt tên là Vũ, Khuông Vũ và Khuông Ninh. Họ tự tay ngự bút, mực đỏ và đóng dấu bằng ấn ngọc, như , tiểu Thái tử của Động Mộc Ninh đế đã ra đời.
Năm năm sau, đất nước ổn định, các nước nhỏ ở biên thùy đều đã thần phục, Ninh đế đã vang danh thiên hạ, Minh Dung cũng xưng tụng là hiền hậu.
Khuông Ninh thường một tay ôm Minh Dung, một tay ôm tiểu Thái tử, vào lúc hoàng hôn cùng nhau dùng bữa trong đình, không bị người ngoài quấy rầy, giống như một gia đình bình thường yên bình ở dân gian, vui vẻ hòa thuận.
Minh Dung từng hỏi Khuông Ninh tại sao lại đặt tên cho con là Vũ. Khuông Ninh rót một ly rượu, chỉ và không gì, chỉ trời để tỏ lòng thành kính với cố nhân.
Hắn , hắn chỉ mong trời cao biển rộng, con sẽ như chim vũ có thể sải cánh bay cao, sống theo… tâm nguyện của người đó.
Vào một buổi sáng mát mẻ và trong lành, Khuông Ninh nắm tay Minh Dung, từng bước bước vào lăng tẩm của hoàng gia Đông Mộc và gặp “người đó” trong miệng hắn.
Trên bia mộ chỉ có bốn chữ: Phi Lĩnh tướng quân, năm năm tháng tháng xương trắng đất vàng, hướng về cung điện, lặng yên trấn giữ.
Minh Dung nghiêng đầu hỏi: “Đó là ai?”
Khuông Ninh mỉm , vươn tay ôm Minh Dung vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng : “Đó là cũ của nàng, cũng là cũ của ta.”
Gió đột nhiên nổi lên, thổi tung áo choàng, tung tung mái tóc, bóng hai người trôi đi, tựa vào nhau, đi về phía mặt trời mọc.
Ái hữu tiểu ái khả dĩ cử án tề mi, ái hữu đại ái ngã tại vạn nhân trung ngưỡng vọng, nhĩ tại vạn nhân thương.*
{*Nếu là nhỏ, có thể cử án tề mi; nếu là bao là giữa vạn người chỉ coi trọng một người.}
Gió xào xạc, trong lòng Minh Dung khẽ , phảng phất như đang lật ra những trang sách ố vàng, trong ký ức mơ hồ của nàng, nhiều năm trước, có một ánh mắt, đứng dưới cửa sổ, tay cầm k//iếm, cau mày.
Nhẹ nhàng nàng kể lại câu chuyện của mình trên tờ giấy trải sẵn, nàng viết hết nét này đến nét khác.
[Đông chi dạ, hạ chi nhật, bá tuế chi hậu quy ư kì thất.]
[HẾT]
Bạn thấy sao?