Năm thứ ba tôi và Chu Việt Tu kết hôn , ta đã đem kỷ vật của cha tôi đem bán đấu giá, rồi tiện tay tặng cho nhân nuôi bên ngoài.
Người phụ nữ đó rụt rè nép vào lòng ta, ánh mắt e dè tôi.
“Hay là, để cái này cho ấy?”
Chu Việt Tu nhếch môi hờ hững: “Đó là quà tôi tặng em, có liên quan gì đến ta?”
Tôi không gì, bước ra ngoài trời mưa, đi đến góc đường, ném chiếc nhẫn cưới vào thùng rác.
Nghe sau này, thiếu gia nhà họ Chu lật tung cả thành phố chỉ để tìm lại chiếc nhẫn, muốn níu giữ mối đã mất.
Nhưng đó là chuyện của ta, liên quan gì đến tôi?
1
Chiếc trâm ngọc bích cha tôi định để lại cho tôi khi còn sống, tối nay sẽ đem ra đấu giá.
Tôi hỏi người giúp việc, Chu Việt Tu tối nay vẫn không về nhà.
Anh ta bận công việc.
Tôi thở dài.
Bận công việc sao? Anh ta chỉ là không muốn gặp tôi mà thôi.
Năm đó, cả hai chúng tôi đều sản, cùng nhau nương tựa vượt qua.
Cũng năm đó, cha tôi chịu không nổi cú sốc, bị xuất huyết não rồi ra đi.
Tôi ngồi ngoài phòng cấp cứu, khóc đến đứt ruột gan.
Chu Việt Tu ôm lấy tôi, rằng từ nay về sau chúng tôi sẽ nương tựa vào nhau, ta sẽ giúp tôi tìm lại tất cả những gì tôi đã mất.
Nhưng tối nay, ta không ở đây.
2
Tôi bảo tài xế đưa tôi đến buổi đấu giá.
Rất nhiều người đã đến.
Chu Việt Tu cũng ở đó.
Anh ta còn dẫn theo .
Khi ánh mắt ta quét qua tôi, biểu cảm vẫn thản nhiên, không có chút ngượng ngùng khi lời dối bị vạch trần.
Ngược lại, ta còn hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Cô nhỏ bé trong lòng ta, Trần Y Y, nghe thì ngước lên tôi với vẻ e dè, khẽ hỏi: “Đây là người ở nhà sao?”
Tôi lạnh lùng họ, không đáp.
Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.
Kỷ vật của cha tôi là món đấu giá đầu tiên.
Chiếc trâm ngọc bích màu lục bảo.
Lẽ ra nó là quà cưới dành cho tôi, khi sản, tôi buộc phải bán đi.
Lúc ấy, Chu Việt Tu đã , sớm muộn gì ta cũng chuộc nó về cho tôi.
Có lẽ, ta đã quên rồi.
Tiếng nhỏ nhẹ của Trần Y Y vang lên, tôi đưa mắt sang. Chu Việt Tu lúc nào cũng nghiêm túc, nay trên mặt lại có ba phần dịu dàng.
Khi thấy chiếc trâm trên bục đấu giá, mắt ta sáng lên.
“Việt Tu, sẽ tặng em một món quà mà, em không kén chọn đâu, em chỉ muốn chiếc trâm này thôi.”
Chu Việt Tu khựng lại.
Tôi cứ ngỡ ta sẽ nhớ ra lời hứa với tôi.
Nhưng rồi, ta mỉm : “Được, sẽ mua nó tặng em.”
Anh ta xoa nhẹ đầu Trần Y Y, ánh mắt dịu dàng.
Tim tôi nhói lên.
Vòng đấu giá liên tục tăng.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại tôi và ta.
Chu Việt Tu nhếch môi đầy giễu cợt: “Bao năm rồi, em vẫn ngang ngạnh như .”
Thay đổi hay không, tôi đã tranh cãi chuyện này quá nhiều lần rồi, đến giờ cũng chẳng còn muốn đôi co nữa.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, ta gọi thẳng cả họ tên tôi:
“Hứa Minh Châu! Em bây giờ chẳng đáng chút nào nữa.”
Ai mà có thể mãi mãi đáng như đôi mươi năm đó chứ?
Tôi đã ba mươi tuổi rồi.
Là hiện tại.
Tôi chỉ muốn có chiếc trâm này.
Chiếc trâm có giá khởi điểm ba triệu, giờ đã bị đẩy lên mười triệu.
Nhưng Chu Việt Tu lại cố chấp đấu giá với tôi, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Trong khi đó, tiền mặt tôi có thể xoay vòng đã gần cạn kiệt.
Trợ lý đứng bên cạnh còn sốt ruột hơn tôi: “Hứa tổng, hay là lần này bỏ qua đi? Giá trị thực của chiếc trâm này chỉ khoảng bốn mươi triệu thôi.”
Tôi cụp mắt, khẽ đáp: “Đó là kỷ vật của cha tôi, tôi phải chuộc lại.”
Trợ lý mới theo tôi hai năm, ấy không biết Chu Việt Tu là chồng tôi, cũng không biết tôi từng sản.
Nghe tôi xong, ấy siết chặt tay, kiên quyết : “Hứa tổng, nhất định phải chuộc lại.”
Tôi khẽ : “Được.”
3
Cuối cùng, tôi vẫn từ bỏ.
Chu Việt Tu biết tôi vừa ký một dự án mới, dòng tiền hạn chế, tôi không thể đấu lại ta.
Khi tiếng búa cuối cùng vang lên, Trần Y Y vui sướng reo lên: “Việt Tu, chúng ta thắng rồi!”
Ánh mắt ta vô hay hữu ý quét qua tôi.
Thấy tôi lại, ta liền siết chặt cánh tay Chu Việt Tu, trở nên dè dặt.
“Có vẻ như người ở nhà không vui lắm.”
Chiếc trâm bị Trần Y Y cầm hờ hững trong tay, ta hí hửng giơ lên dưới ánh đèn, ngắm nghía.
Khi thấy tôi đi về phía mình, ta lập tức nép vào lòng Chu Việt Tu, rồi hỏi ta:
“Em đeo có đẹp không?”
“Rất hợp với em.”
Ngoài phòng đấu giá, gió bắt đầu nổi lên, báo hiệu một cơn bão sắp ập đến.
Chu Việt Tu đứng ở hướng gió thổi đến, cởi chiếc áo khoác màu nâu trên người, tự nhiên khoác lên vai Trần Y Y, rồi đưa ta ra bãi đỗ xe.
Khi tôi ra ngoài, tài xế gọi đến, báo rằng xe bị hỏng, phải đổi xe khác, cần ít nhất một tiếng mới tới nơi.
Khu vực này cách xa trung tâm, không dễ gọi xe.
Tôi mặc chiếc váy dạ hội ngắn, lạnh đến mức hắt xì một cái thật mạnh.
Trợ lý đã quay về công ty.
Không biết từ lúc nào, Trần Y Y đã khoác áo gió của Chu Việt Tu, bước đến trước mặt tôi, hỏi:
“Nhìn đẹp không?”
Tôi gật đầu.
Đương nhiên là đẹp.
Nhà thiết kế của chiếc trâm này là thân của cha tôi.
Ông ấy đã giành vô số giải thưởng quốc tế, đây là tác phẩm tâm huyết nhất của ông, cũng là tác phẩm cuối cùng trước khi giải nghệ.
Trần Y Y khẽ cong môi, tươi tắn:
“Chị cũng rất muốn có nó đúng không? Đáng tiếc là Việt Tu , dù thế nào cũng phải mua nó cho em. Xin lỗi nhé.”
Tôi bật lạnh lùng.
Một chiếc Bugatti màu bạc chạy tới, vòng qua tôi, dừng ngay trước mặt Trần Y Y.
Là xe của Chu Việt Tu.
Cửa sổ xe hạ xuống, đôi mắt đào hoa của ta phản chiếu bóng hình Trần Y Y.
Nhìn thấy tôi đứng bên cạnh, ánh mắt ta đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Cô vừa gì với ấy?”
Trần Y Y rạng rỡ, giọng trong trẻo:
“Cô ấy muốn có chiếc trâm này đấy, hay là, thương ấy một chút, cho ấy đi?”
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Việt Tu lướt qua tôi, dừng lại một giây.
“Đó là quà tôi tặng em, liên quan gì đến ấy?”
Tôi hít sâu một hơi.
Trước hôm nay, chúng tôi đã ba tháng không với nhau câu nào.
Ba năm lạnh nhạt, số câu giữa chúng tôi cũng chẳng đáng kể.
Nhưng lần này khác với những lần trước.
Tôi không muốn nhượng bộ nữa.
Mà ta cũng chưa từng lùi bước.
Cứ như , giằng co đến tận bây giờ.
Nhưng đó là kỷ vật của cha tôi.
Giọng tôi khàn đặc: “Đưa ra điều kiện đi, tôi muốn chiếc trâm.”
Chu Việt Tu ngước lên, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo: “Trong buổi đấu giá, em thua rồi. Giờ lại muốn thắng sao?”
Tôi bật , nụ đầy chua chát: “Anh thực sự quên hết những gì từng với tôi rồi à?”
4
Anh ta thoáng sững lại.
Trần Y Y đứng bên khẽ lẩm bẩm: “Cô ta hiếu thắng thật đấy, cũng quá ngang ngạnh rồi.”
Chu Việt Tu hoàn hồn, sau đó thản nhiên : “Lại là mấy cái lý do do em tự nghĩ ra. Sao tôi chẳng nhớ chuyện này nhỉ?”
Anh ta nhạt: “Đi bộ từ đây về biệt thự Nam Thành đi. À, vứt đôi giày cao gót của em đi, tôi ghét nhất cái kiểu em mang cao gót mà tỏ ra hùng hổ như .”
Tôi cố gắng mỉm , để bản thân trông không quá thảm .
Đôi mắt tôi dừng lại nơi đôi môi mỏng của ta. Những lời thốt ra từ đó, lạnh lẽo đến mức khiến người ta tê buốt.
Tôi vẫn còn nhớ rõ, đôi giày cao gót đầu tiên của tôi là do ta tặng.
Năm đó, trong buổi tiệc chào đón tân sinh viên, tôi là người dẫn chương trình. Người phụ trách mua giày đặt nhầm mẫu, đổi lại thì lại nhầm cỡ. Đến lúc phát hiện ra, thời gian không còn kịp nữa.
Chiếc váy dạ hội nhỏ hơn một cỡ, tôi vẫn cố mặc vừa. Nhưng giày nhỏ hơn thì dù có cố đến đâu, chân tôi cũng không thể nhét vào.
Tôi sốt ruột ngồi trong hậu trường. Trường ở xa trung tâm, dù có gọi giao hàng nhanh thì cũng phải mất ba tiếng, mà buổi tiệc thì chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu.
Chiếc váy dài chạm đất vừa đủ che chân tôi. Tôi đã quyết định sẽ đi chân trần lên sân khấu.
Đúng lúc tôi nghĩ rằng tối nay mình sẽ phải đứng cả buổi lễ mà không có giày, thì Chu Việt Tu hổn hển chạy đến, trong tay là một hộp giày.
“Thử… thử xem đi.”
Mồ hôi trên trán ta rơi xuống, nhỏ vào mu bàn tay tôi.
Nó nóng.
Nó ấm áp.
Tôi vui đến mức suýt bật khóc.
Nhưng ta lại cúi đầu, nhỏ giọng : “Tôi chỉ có tám mươi đồng, không mua đôi như ban đầu, xin lỗi, em thiệt thòi rồi.”
Lúc đó, tôi sao có thể trách ta chứ?
Chúng tôi khi ấy đã sản, cuộc sống rất khó khăn. Tôi chỉ thấy thương ta. Sau này mới biết, tám mươi đồng đó chính là tiền ăn của ta trong nửa tháng.
Đôi giày cao gót đầu tiên của tôi, nó không giống những đôi giày hàng hiệu sau này.
Nó không có thương hiệu, không đắt tiền, thậm chí còn khiến chân tôi bị đau khi mang.
Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn giữ nó trong tủ giày.
Ý thức của tôi trở lại thực tại.
Lúc này, những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, lạnh lẽo.
Ký ức ngày xưa, cứ thế bị vùi lấp.
Giọng tôi bình thản, ngay cả khi đối mặt với thái độ của ta, cũng chẳng còn chút đau lòng nào.
Tôi đã quen rồi.
“Chỉ đơn giản thôi, đi về là trả tôi?”
“Đúng, đơn giản thôi.”
Giọng ta nhấc lên ở cuối câu, hàng lông mày sắc nét hơi nhíu lại, như thể không ngờ tôi lại đồng ý một cách dứt khoát như .
Sau nhiều năm lạnh nhạt, tôi không còn muốn dây dưa với ta nữa.
Dưới ánh mắt của cả hai người, tôi tháo giày cao gót, đi đến góc đường và ném nó vào thùng rác.
Hít sâu một hơi, ngón tay tôi hơi run lên.
Cùng lúc đó, tôi cũng tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, ném vào theo.
Nhẫn, tôi không cần nữa.
Anh ta, tôi cũng không cần nữa.
Cuộc hôn nhân này, đến lúc phải kết thúc rồi.
Bạn thấy sao?