08
Ban ngày không có gì vui, chỉ có thể thức đêm để tự bù đắp.
Nửa đêm, tôi lướt video của mấy nam streamer nóng bỏng, thả tim điên cuồng.
[Chị em ơi, mai cái người mẫu nhỏ đó diễn ở bar, đi khônggg~]
Nhỏ thân lại rủ rê.
*[Đợi tôi xin nghỉ!]
Lúc này đã hai giờ sáng, chắc chắn Lục Cảnh ngủ rồi.
Không thấy tin nhắn, không thể trách tôi .
[Sếp ơi, tôi thấy trong người không khỏe, mai tôi đi bệnh viện kiểm tra chút.]
OK, gửi!
Chụp màn hình gửi cho :
[Xin nghỉ thành công, đi thôi!
Nghe sờ cơ bụng chụp ảnh luôn, thật không???]
Một phút sau,có tin nhắn phản hồi:
[?]
Tôi dụi mắt.
Ôi đệt…
Quá đắc ý, tôi gửi nhầm cho Lục Cảnh rồi.
[Sếp chó?] Anh ta hỏi.
Lúc này tôi mới sực nhớ cái tên mình lưu sếp là “Sếp chó”.
Hay là… sếp cứ coi như tôi đã chết đi nhé…
[Hề sếp, là do tôi thích chó, chó là tốt của con người…]
[Lâm Tư Du, chín giờ sáng mai có mặt ở văn phòng.]
[Vâng, sếp…]
[Và sửa ngay cái tên lưu và “vỗ nhẹ” đi!!!]
[Rõ.]
Chụp màn hình:”Ngài boss minh thần võ, trí tuệ hơn người, đẹp trai số một thế giới.”
[Thế này chưa?]
[Được.]
Ngài boss minh thần võ, trí tuệ hơn người, đẹp trai số một thế giới vừa vỗ nhẹ vào trái tim mãi mãi trung thành với công ty của tôi.
09
Trăng không ngủ tôi không ngủ, mặt trời lên tôi không dậy.
Sáng sớm, chuông báo thức kêu như heo.
Oán khí của tôi còn nặng hơn cả ma.
Ngủ thêm một phút.
Có thể thức khuya, nhất định không thể dậy sớm.
Mở mắt lần nữa – chết cha, sắp trễ!
Tôi phi thân tới công ty, quẹt thẻ đúng 8:59.
Ở quầy lễ tân, mấy đứa lười biếng tụ tập thì thầm.
“Lâm thư ký, nghe chưa, công ty sắp sản rồi.”
Tôi giật mình: “Thật hay ?”
“Cậu ngay cạnh sếp còn không biết à? Dạo này cắt giảm nhân sự ầm ầm.”
Không thể nào, công ty sập thì tôi biết tìm đâu công việc “lười biếng” như ở đây…
“Cắt giảm nhân sự cũng chưa chắc sản mà?”
“Nghe để tránh bị sa thải, sáng nay mấy trong công ty còn xếp hàng tỏ với sếp đấy.”
Uầy, drama này nặng đấy.
Tôi dỏng tai lên hóng.
“Tổng giám đốc Lục, tôi thích .”
Lục Cảnh ngán ngẩm, giọng như sắp chết đến nơi:
“Cô chuẩn lắm, thực lực chưa đủ.”
“Tổng giám đốc, tôi thầm mến lâu rồi.”
“Đa tạ ái mộ, cho tôi mượn tạm 300 triệu nhé.”
“Tổng giám đốc, em cũng…”
“Biết rồi, về đợi thông báo đi.”
Miệng lưỡi sắc bén, như tẩm độc .**
Mấy chị em **ôm trái tim tan vỡ** rời khỏi phòng sếp.
“Thư ký Lâm!”
Đến lượt tôi bị gọi hồn.
“Lâm thư ký, liệu có thể nhuộm lại cái đầu vàng chóe đó không?
Mỗi lần lấp ló ngoài cửa, tôi lại nhớ đến con Golden nhà tôi lỡ ăn c*t ngoài đường, sợ không dám vào nhà.”
Cái gì mà vàng chóe! Đó là màu “trà sữa” nhé!
“Sếp, không cần phải phạm cá nhân đâu…”
Tôi cay muốn xé miệng hắn ta.
“Câu cuối cùng, đừng đọc liền nhau.”
Tôi: ……
Lục Cảnh bảo tôi thêm mấy người vừa tỏ vào danh sách sa thải.
Anh ta vẫn chửi không ngừng:
“Cả ngày lười biếng tôi còn nhịn, lại còn muốn sờ tôi?
*Đi mà tôi không cảm thấy an toàn tí nào.”
Tôi cẩn thận dò hỏi:
“Sếp… công ty thật sự sắp sản ạ?”
Mặt ta không cảm :
“Yên tâm, tôi còn có cơm ăn thì cậu vẫn có bát để rửa.”
Nghe coi, đây là lời con người ra chắc…
“Thật ra, mấy người đó tỏ là vì đọc mấy cái trend trên mạng chứ không phải…”
Tôi định giải thích vụ nhân viên nữ tỏ hôm nay.
“Vậy là… họ căn bản không thích tôi?”
Lục Cảnh đột nhiên ngộ ra.
“Ờ… cũng có thể hiểu theo cách đó…”
Lục Cảnh có vẻ bắt đầu nghi ngờ sức hút của bản thân, trông hơi tụt mood.
Tôi an ủi:
“Sếp à, thật ra cũng khá ổn đấy…”
Các chị em trong công ty sau lưng toàn bảo ta eo thon, chân dài, mông cong, thôi cũng thấy “rất có năng lực”.
Vậy mà ta lại hỏi ngược:
“Thế sao không tỏ với tôi?”
Khoan đã, sao chuyện này lại dính tới tôi rồi?
“Hề, vì không phải gu của tôi…”
“Cô thích kiểu gì?”
Tôi giơ điện thoại, cho ta xem ảnh cậu người mẫu nhỏ mà tôi thích.
Non choẹt, bảnh bao, biết lắc eo.
“Nông cạn!”
Lục Cảnh nhíu mày, như thể bị bẩn mắt.
“Loại đàn ông hoang dã này chỉ biết moi tiền mấy đứa mê trai.
Còn bẩn thỉu lắm!”
Tôi: “???”
“Sếp, tôi muốn…”
“Cô không muốn, không duyệt phép. Tăng ca.”
Tôi nhịn…
“Còn nữa, không đương linh tinh ảnh hưởng công việc.”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc tôi là sếp .”*
Đậu má…
“Sếp, giỏi lắm à?”
Anh ta nhàn nhã nhắc nhở:
“Cãi sếp, trừ 200.”
Tôi nghiến răng, nở nụ giả trân:
“Sếp, giỏi lắm.”
Lại là một ngày cúi đầu vì nghèo.
Nhỏ thân gửi ảnh ôm eo sờ cơ bụng trong bar.
Còn tôi… đang tăng ca, báo cáo cùng Lục Cảnh, đói đến hoa mắt.
Người ta ngoài kia ôm ấp thân mật, tôi trong công ty chỉ biết “Dạ, em nhận rồi.”
Niềm vui nỗi buồn của con người, vốn chẳng hề liên quan đến nhau.
10
Tăng ca xong, Lục Cảnh phát lòng từ bi dẫn tôi đi ăn thịt nướng.
Tôi cần mẫn nướng thịt,vừa nướng xong là bị ta gắp đi ngay.
Nhìn miếng bò Wagyu mỡ màng thơm phức,tôi vừa định gắp thì…
Lại chạy vào miệng tên chó này.
A a a!
Tức quá, tôi tu một hơi nước ngọt
Thư ký Lâm, uống ít thôi.”
Lục Cảnh nhàn nhã nhắc nhở.
“Anh bớt quản tôi đi”.
Tôi tu thêm vài ngụm
Cái đồ uống này, khá mạnh phết.
“Thư ký Lâm, đó là rượu.”
Hả?
Chẳng phải chỉ là ly cocktail Strongbow be bé thôi sao.
Anh ta thở dài, nhắc nhở tiếp:
“Lần trước say, nạp 20 năm VIP cho tài khoản QQ của mình.
Lần trước nữa, kéo con Husky bên đường kết nghĩa huynh đệ.”
Phiền quá đi!
Bị rượu xông lên não, tôi gào lên với ta:
“Anh im đi!”
Thịt ăn hết rồi.
Anh còn là người không đấy?”
Lục Cảnh sững lại.
“Thư ký Lâm, to gan nhỉ?”
Anh ta yên lặng tôi.
“Lần này mà say, để xem còn gì nữa.”
Tôi uống cạn ly, đập bàn cái rầm, chỉ tay vào ta:
“Anh, giá bao nhiêu?
Lại đây hôn tôi cái!”
Lục Cảnh đứng hình.
Tôi phát điên.
Nhào tới ôm ta, đớp ngay một phát.
“A a a, thịt của tôi, tôi muốn ăn thịt!
11
Nửa đêm, tôi bị mắc tiểu tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra…
Mẹ ơi, sao tôi lại nằm trên giường của sếp?
Lục Cảnh nằm bên cạnh, mệt mỏi ngủ say, không một mảnh vải.
Rõ ràng là đã bị tôi ăn sạch sành sanh.
Nghĩ đến những gì mình tối qua, da đầu tôi tê rần.
Kéo lê cái thân xác đau nhức, tôi chuồn ngay trong đêm.
Chỗ tôi ở không an toàn, sợ Lục Cảnh mò tới tận nơi, tôi về nhà bố mẹ tránh bão.
Ngủ một giấc tới tận trưa, điện thoại đầy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat của Lục Cảnh.
Tôi nghiến răng,chặn luôn.
Đầu óc quay cuồng, sờ lên trán mới phát hiện đang sốt.
Tối qua lăn lộn quá đà…
Điện thoại liên tục nhận tin nhắn trên DingTalk.
【Lâm Tư Du, đâu rồi?
Sao lại chặn tôi?
Cô tin không, tôi báo cảnh sát bắt đấy?
Cảnh cáo trừ lương.
Người đâu?
Trả lời tôi cái không?
Tôi chỉ dọa thôi mà…
Đã ngủ với tôi rồi, không định có trách nhiệm sao?】
Tôi mơ màng cầm điện thoại lên, vào màn hình đến hoa cả mắt.
Trong vô thức, tôi trả lời: 【1】
Điện thoạilại bắn tin tới tấp:
【1 là ý gì?
Cô qua loa với tôi như thế à?
Biết thế hôm qua tôi không để đạt mục đích!
Hừ!
Tôi hiểu rồi, 1 = yes, đúng không?
Trả lời thêm một chữ thì chết à?】
Đầu tôi sắp nổ tung, mà cái tin nhắn quấy rối này không chịu dừng.
Tôi: 【TD.】
【?
Lâm Tư Du, có ý gì?
Cô đâu rồi?
Cô lại đi bar tìm trai à?
Cô dám đi không, tôi sa thải ngay
Đừng đi.
Xin đấy.】
Phiền chết đi .
Tôi gom hết chút sức lực còn lại, đáp: 【Hủy đăng ký.】
Sau đó đổi ảnh đại diện DingTalk thành “Đã hy sinh vì công việc.”
12
Sau một ngày nằm bẹp ở nhà, tôi đã hạ sốt, cảm giác như sống lại.
Bụng đói sôi ùng ục, tôi vừa ngáp vừa lết vào bếp tìm đồ ăn.
Vừa đẩy cửa ra, tôi thấy thằng em họ đang ngồi chồm hổm trong bếp.
Tôi giơ chân đạp thẳng vào mông nó.
“Thằng nhãi, lại lén lút ăn vụng sau lưng chị!”
Nó ngã bịch xuống đất, ngơ ngác ngẩng đầu lên tôi.
Quỷ thần ơi…
Sao lại là sếp tôi?!
Mẹ tôi cầm dao xông ra từ phòng bếp:
“Lâm Tư Du, con trò gì đấy? Anh họ con đang bóc tỏi cho mẹ đấy!”
Anh… họ?”
Tôi đơ người.
“Ừ, con trai của dì con, Cảnh của con đấy. Hai đứa hồi nhỏ hay chơi với nhau, quên rồi à?”
Tôi đứng chết trân, đối diện ánh mắt của Lục Cảnh.
Cảm giác như sét đánh ngang đầu.
Hồi nhỏ, đúng là tôi hay chơi với thằng nhóc tên Hứa Cảnh, đẹp trai mà ít , cái láu cá kinh khủng.
Sau đó, thằng bé biến mất, tôi còn buồn mất mấy tháng trời.
Mẹ tôi bảo bố mẹ nó ly hôn, nó theo mẹ, **đổi luôn họ.
Trời cao ơi, ông già trời đất ơi…
Sếp tôi chính là họ tôi.
Và tôi còn ngủ với họ mình…
Tôi hoàn toàn không ổn.
Mẹ tôi vừa bóc tỏi vừa :
“Tiểu Cảnh, con không sao chứ? Thằng bé này dạo gần đây cứ như ăn trộm ấy, trời chưa sáng đã lén lút về nhà, như vừa ra ngoài chuyện xấu…”
Đừng nữa, xin mẹ, đừng nữa…
“Về mệt lả như chó, hôm sau còn sốt cả ngày.”
Lục Cảnh ngẩng đầu tôi:
“Bị cảm à? Nửa đêm chạy đi đâu?”
Tôi: ……
“Sao con biết nó về lúc nửa đêm?” Mẹ tôi thắc mắc.
Tôi nhanh miệng: “Ảnh đoán ấy mà…”
Ngồi trên bàn ăn, tôi cúi gằm đầu, ăn mà chẳng biết mình đang nhai gì.
“Lâm Tư Du, con học hỏi họ con chút đi, người ta xem, tuổi trẻ tài cao đã sếp. Rồi lại con.”
Mẹ tôi gõ nhẹ lên đầu tôi, ra hiệu ngồi thẳng lên.
“Tiểu Cảnh à, công ty con còn tuyển người không? Nếu thì cho em nó qua đó .”
Mẹ tôi gắp thức ăn cho Lục Cảnh, hiền lành.
“Con không biết đấy thôi, sếp công ty Tiểu Ngư, đúng là tên bóc lột. Miệng thì độc, lòng thì đen, lại còn xấu tính.”
Lục Cảnh , khóe môi nhếch lên:
“Thật à?”
Ánh mắt ta lướt nhẹ về phía tôi, như lưỡi dao sắc lạnh.
Đầu tôi ong ong, vội vàng nhắc mẹ:
“Mẹ à, đừng nữa…”
Mẹ tôi lườm tôi:
“Mẹ đây chẳng phải muốn tốt cho con sao…
Công ty gì mà ngày nào cũng bắt nó tăng ca, trừ lương, người gì mà như . Khiến nó ngày nào cũng nguyền rủa sếp tám đời tổ tông…”
Không cản nổi, thật sự không cản nổi…
Mẹ tôi tám chuyện rôm rả với Lục Cảnh.
“Tiểu Cảnh, giờ có chưa?”
“Chưa ạ.”
“Trời ơi, điều kiện tốt thế mà vẫn còn độc thân à?”
“Mới bị người ta giỡn cảm, lừa cả sắc, mà chẳng chịu có trách nhiệm.”
“Ui dào, mấy bây giờ sao thế nhỉ? Nhà cửa bố mẹ dạy dỗ kiểu gì?
Lâm Tư Du, có đứa con nào tốt thì giới thiệu cho họ con nhé.”
Cảm ơn mẹ… con chết luôn rồi đây.
Bạn thấy sao?