05
Vừa đến công ty, con cùng hội lười biếng liếc tôi cái “cầu nguyện bình an.”
Tôi cầm cốc cà phê, gồng mình gõ cửa văn phòng của Lục Cảnh.
“Vào đi.”
Giọng ta hơi khàn.
Trông có vẻ tiều tụy.
“Tổng giám đốc Lục, cà phê…”
Tôi đặt cà phê lên bàn, không dám ngẩng đầu.
“Đắng quá…”
Haha, có đắng bằng cuộc đời tôi không?
“Lần sau tôi sẽ ý…”
Tôi nở nụ giả trân chuyên nghiệp.
Do dự một lúc, tôi cẩn thận dò hỏi:
“Tổng giám đốc, chuyện hôm qua…”
06
Anh ta khẽ ho:
“Pha thêm ly nữa.”
Hả???
Tôi quay lại, pha thêm một ly cà phê khác.
À quên, tên này mỗi ngày đều phải uống cà phê, mà nhất định là cà phê xay tay.
Vừa xay vừa lẩm bẩm chửi rủa, tôi đem ly cà phê mới tới.
Uống đi, bố tôi ơi.
Anh ta uống ừng ực rất nhanh.
“Tổng giám đốc Lục…”Tôi vừa định mở lời.
“Pha thêm ly nữa.”
Tôi: “???”
“Vâng…”
Tôi nghiến răng, nở nụ như hoa.
Nửa tiếng sau.
“Pha thêm ly nữa.”
Cái máy xay cà phê sắp tóe lửa đến nơi.
Tay tôi mỏi nhừ, bắp tay như vừa đi tập gym về, cơ bắp nở nang thêm một vòng.
Sáng sớm uống liền bốn ly Americano đá, tên ngốc này không sợ đau bụng chắc?
Sau khi đặt ly Americano thứ năm lên bàn, tôi không nhịn nữa, chủ lên tiếng:
“Sếp, hôm qua khi nhắn WeChat cho , tôi gõ nhầm.”
Tay ta đang cầm cốc khựng lại, ngẩng đầu tôi, ánh mắt đầy hoài nghi.
Cô … gì cơ?”
“Hôm qua… tôi định hỏi là cái đầu tiên à, kết quả lại gõ nhầm thành hôn một cái…”
Tôi cố giữ nụ .
Nhưng vẫn không nhịn mà hỏi:
“Nhưng mà… tối qua đến dưới nhà tôi gì?”
Anh ta khẽ ho, bưng cốc cà phê lên uống một hơi, mặt không cảm đáp:
“Chỉ là muốn nhắc tập trung vào công việc thôi.”
“Thế còn câu ‘tôi miễn cưỡng cho hôn một cái’ là sao?”
Tôi vẫn mơ hồ, tiếp tục truy hỏi.
Anh ta hắng giọng, lạnh lùng đáp:
“À… là con mèo nhà tôi vô đạp vào màn hình, đừng nghĩ nhiều…”
Anh ta từ khi nào nuôi mèo thế?
“Ồ, tôi còn đang định cân nhắc lại xem sao…”
Tôi lầm bầm, trong lòng thầm nghĩ – cứ tưởng đổi đời cơ.
Anh ta đột nhiên ngồi thẳng dậy:
“Cô cân nhắc cái gì?”
“Không có gì cả.”
Nếu Lục Cảnh mà thật sự thích tôi, thì… coi như ta mù mắt.
Dù sao thì, từ khi tôi vào công ty, đóng góp lớn nhất là… họa.
– Tuần này, tôi đặt xe cho khách VIP, lỡ chọn xe đi chung.
– Tuần trước, đặt vé máy bay nhầm – sếp ngồi ghế phổ thông, còn tôi ngồi hạng nhất.
– Tuần trước nữa, khi lái xe cho sếp, ta mới vừa bước một chân vào xe, tôi đã đạp ga… và ta học tư thế xoạc chân.
– Tuần trước của tuần trước nữa, tôi lấy ảnh dìm của sếp sticker và vô gửi vào group công việc.
Sau đó, sếp với tôi:
“Cứ yên ổn mà lười biếng đi, đừng gì thêm nữa.”
06
Trong buổi họp sáng, Lục Cảnh thực hiện nghi thức “mắng phát ngày mới”.
Các quản lý phòng ban cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn.
Tôi tiếp tục lướt điện thoại nhắn tin với thân, vừa nhắn vừa tranh thủ ăn hoa quả.
[Cậu kém như thế mà sếp vẫn không đuổi, cậu nghĩ vì sao?]
[Vì tôi rẻ.]
Tiền nào của nấy, tôi phải cho sếp hiểu – hàng rẻ không bao giờ là hàng tốt.
[Nói gì thì , sếp cậu có gương mặt điển hình của tổng tài lạnh lùng, cậu không lòng chút nào à?]
Lục Cảnh mà lạnh lùng?
Haha, !
Tháng trước bị công ty đối thủ giành mất dự án, ta tức đến mức chửi suốt hai tiếng không trùng câu nào.
Miệng chửi liên tục, bẩn kinh khủng.
Chửi xong vẫn chưa nguôi, còn kêu tôi lẻn vào công ty đối thủ, rút dây mạng, cắt điện, đổi thần tài thành Ultraman.
[Cậu thấy con lừa kéo cối xay nào luôn cái roi quất vào mông nó chưa?]
Tôi lén lấy một quả cà chua bi, tiếp tục buôn chuyện với thân.
Cô ấy hỏi:
[Nhưng nếu cái roi đó… dài thì sao?]
…
Tôi hiểu ngay, mặt nóng lên trong tích tắc.
Lén liếc qua quần tây của Lục Cảnh.
Tên đàn ông chết tiệt, trông cũng “không tệ” lắm…
Tôi nuốt nước miếng, vừa lúc cắn mạnh vào quả cà chua trong miệng.
Không để ý… nước cà chua bắn ra ngoài.
Và… đáp thẳng vào chỗ hiểm của Lục Cảnh.
Lục Cảnh đang mắng hăng, bỗng dưng im bặt.
Ánh mắt ta từ từ lướt sang tôi.
Tôi run rẩy cúi đầu.
Tôi biết lỗi rồi, tha mạng…
Không bao giờ ăn cà chua bi nữa…
Tôi lén lấy vài quả mâm xôi nhét vào miệng.
“Tan họp.”
Giọng Lục Cảnh lạnh như băng.
Tôi vừa định chuồn…
“Thư ký Lâm, ở lại.”
Tôi nghiến răng ngẩng đầu lên, nở nụ giả trân.
“Hề hề, sếp…”
Lục Cảnh nhíu chặt mày.
“Thư ký Lâm, hôm nay định đi theo phong cách phản diện à?
Cô có thể lau cái đôi môi đen như quạ của mình rồi hãy chuyện với tôi không?”
Tôi: …
“Dạ, sếp…”
“Thư ký Lâm, tôi đổi cho chỗ mới.”
Lục Cảnh mặt không cảm lên tiếng.
Tôi ngơ ngác:
“Đổi… đi đâu?”
“Ngồi cạnh tôi.”
Giết tôi đi.
Đây là kiểu tra tấn tinh thần gì ?
[HAHAHAHA, đáng đời cậu bị bắt khi đang lười biếng.]
Bạn thân nhắn tin hả hê.
Tôi nghiến răng gõ lại:
[Chẳng lẽ đi không lười, lại phải đi sờ sếp chắc?]
Cô ấy trả lời ngay lập tức:
[Nói thật chứ, cái mông cong của sếp cậu trông cũng có vẻ đáng sờ đấy.]
[Cố lên, thử cảm nhận xem sao.]
Tôi lén ngẩng đầu lên, đúng lúc phát hiện Lục Cảnh đang **đứng ngay sau lưng** tôi.
“Thư ký Lâm.
Tôi giật bắn mình.
Anh ta đã thay một chiếc quần mới, màu xám khói.
“Quần tôi bị bẩn.”
Anh ta cúi đầu, giọng trầm thấp nhắc nhở.
Tôi chột dạ: “Sumimasen…”
Ánh mắt ta liếc sang màn hình điện thoại của tôi.
“Thư ký Lâm, ơn nghiêm túc lại. Tôi là người đứng đắn.”
Tôi: ……
Lục Cảnh né xa tôi cả mét, như thể sợ tôi giây tiếp theo sẽ thực sự nhào tới sờ ta.
07
Cái đồ chó, điều tôi qua đây để giám sát,
Giờ lười biếng cũng phải lén lút.
Đang lướt điện thoại, thấy nhỏ thân gửi qua mấy cái video… hơi “nhạy cảm”.
Chậc chậc chậc, cái eo này lắc cũng ác phết.
“Thư ký Lâm.”
Chết tiệt, lại bị bắt tại trận.
“Hề hề, tôi chỉ đang tìm cảm hứng thôi sếp, mấy thứ này toàn do hệ thống gợi ý…
Haha…”
“Có thể chọn ‘Không quan tâm’.”
Giọng ta lành lạnh, nghe mà rợn người.
“Vâng ạ…”
Tôi lén lút ấn like.
Điện thoại thân , nhớ đấy, tôi quan tâm!
Xoay tay, tôi chia sẻ vài bài lên story WeChat, chế độ chỉ sếp thấy:
-“Sếp thường xuyên mua đồ cho nhân viên, sống lâu trăm tuổi.”
– “Sếp kiếm tiền, nhân viên tiêu tiền, ít nhất sống tới chín mươi tám.”
– “Sếp biết thương nhân viên, mọi chuyện trong đời đều thuận buồm xuôi gió.”
Cầu trời, hy vọng hắn thấy mà tỉnh ngộ.
Bạn thấy sao?