Khi trả lời sếp, tôi vô gõ nhầm “Cái đầu tiên à” thành “Hôn một cái à”.
Không ngờ sếp phát điên:
【Thư ký Lâm, tôi mới mắng có hai câu, không đến mức này chứ?】
【Mỗi ngày đối mặt với gương mặt tôi, không kiềm chế cũng bình thường, tôi là người đàng hoàng!】
【Nhưng ơn nghiêm túc lại, công ty không chơi trò quy tắc ngầm này đâu!】
【Sao không trả lời tin nhắn?】
【Ừm… thật ra mấy cái phương án cũng không tệ lắm…】
【Người đâu?】
【Cô thật sự không muốn cố gắng nữa à?】
【Ừm… để tôi sửa phương án giúp …】
【Nếu thực sự muốn… tôi miễn cưỡng cho hôn một cái…】
【Cô thích con trai hay con ?】
【Sao không trả lời tôi?】
【Lạt mềm buộc chặt phải không?】
【Trả lời tôi một câu không à?】
【Cô không phải gửi nhầm người đấy chứ?】
【Cô muốn hôn ai?】
【Trả lời tôi đi!】
【Bây giờ đang hôn thật à?!!】
【Nói gì đi chứ!】
【Lâm Tư Du, xuống tầng!!!】
Sáng hôm sau, tôi đống tin nhắn chưa đọc, người đơ luôn…
01
【Thư ký Lâm, hôm nay là nộp phương án, giờ mấy giờ rồi?】
Khi thấy tin nhắn của sếp, tôi vừa mới từ party của nhỏ thân lết về nhà.
Nhìn đồng hồ, tuyệt vời, đã 25 giờ 61 phút rồi.
Nửa đêm nửa hôm giục nộp phương án, sếp còn là người không ?
Tôi gắng gượng mở mắt, gửi mấy cái phương án cho Lục Cảnh.
Lục Cảnh là sếp tôi – mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, theo chủ nghĩa hoàn hảo, cực kỳ khó tính.
Mỗi lần sửa phương án là tôi stress đến rụng tóc.
Nên lần này, tôi hẳn ba bản gửi qua, không tin là không có cái nào hợp gu hắn!
Gửi chưa bao lâu thì sếp rep:
【Thư ký Lâm, giờ bắt đầu lấy số lượng áp đảo à?】
【Muốn tôi nửa đêm mò vàng trong đống cứt sao?】
【Tên file: Mẫu thiết kế thương mại đẳng cấp sang trọng?】
【Haizz… cũng chỉ là cái bô dát vàng mà thôi.】
【Thư ký Lâm, ăn nhầm nấm độc hả? Viết mà như lên đồng .】
【Ý tưởng phương án này rất hay, cần sửa hết.】
【Tông màu của phương án này đổi thành đen cầu vồng.】
【Thư ký Lâm, trong đầu nghĩ cái gì thế?】
Nhiệt độ cơ thể bình thường, tinh thần dần bất ổn.
Ngày xưa ngựa xe chậm, cả đời không gặp nổi một người thần kinh.
Bây giờ công nghệ phát triển, nằm trong chăn cũng có thể bị tên thần kinh cách ngàn dặm cho tức hộc máu.
“Đen cầu vồng”– tôi cho ông luôn cục cứt cầu vồng.
Đồ chó, không thèm rõ là phương án nào.
Điện thoại còn 1% pin, tôi cắn răng hỏi:
【Cái đầu tiên à?】
Chưa kịp đợi Lục Cảnh trả lời, điện thoại đã tự tắt nguồn.
Mệt quá.
Cắm sạc xong, tôi ngã ra ngủ luôn.
Mặc kệ đời, tôi nghỉ việc!
02
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mở điện thoại.
Điện thoại của con thân cùng hội lười biếng gọi tới đầu tiên.
“Tiểu Ngư, cuối cùng cậu cũng nghe máy, mấy giờ rồi? Tổng giám đốc Lục gọi cậu lên văn phòng kìa.”
Tôi thầm nghĩ: “Tôi đi cho ông ấy một trận…”
Chợt nhớ ra trạng kinh tế hiện tại của mình – chỉ ở mức thẻ hoàn tiền trong hộp hàng online.
“Rồi rồi, tôi lên ngay…”
Lại một ngày bị cái nghèo đánh thức.
Nhìn đồng hồ – tám rưỡi sáng…
Tôi thừa nhận mình thức khuya trước, cái “sáng tám giờ” này đâu có gì sai?
Con tiếp tục than thở:
“Hôm nay tổng giám đốc Lục mắt thâm quầng tới công ty, mặt mũi như kiểu thiếu thốn lắm ấy. Đi ngang qua, chó mèo cũng bị đá vài phát, không biết ai chọc giận ông thần này. Cậu còn dám đi trễ?”
Tôi chợt nhớ lại tối qua Lục Cảnh kêu sửa phương án.
Nhanh chóng xem điện thoại.
Tổng giám đốc (Dog Boss): 99+ cuộc gọi nhỡ.
Tổng giám đốc (Dog Boss): 20 tin nhắn chưa đọc.
Không ổn rồi…
Tay run rẩy mở WeChat.
Tin nhắn cuối cùng: “Lâm Tư Du, xuống tầng!!!”
Xuống tầng? Chẳng lẽ tối qua Lục Cảnh đến tận dưới nhà tôi?
Chỉ vì tôi điện thoại hết pin, buồn ngủ quá nên không rep, đâu phải là tội đáng chết.
Mang theo thắc mắc, tôi kéo tin nhắn về đoạn chưa đọc.
Tổng giám đốc:”???”
Tôi khó hiểu, kéo lên xem đoạn chat trước, suýt nữa thì đứt mạch máu não.
Tổng giám đốc:
“Phương án này đổi màu thành đen cầu vồng, gửi lại cho tôi.”
“Thư ký Lâm, trong đầu nghĩ cái gì thế?”
Tôi: “Hôn một cái à?”
Tôi trợn tròn đôi mắt 24K Karadium của mình, xác nhận lại lần nữa.
Tin tôi gửi đi rõ ràng là “Hôn một cái.”
Trời ơi, rõ ràng tôi muốn hỏi “Cái đầu tiên à…” cơ mà…
Nhìn tin nhắn của Lục Cảnh, đầu tôi mỗi lúc một to ra.
【Thư ký Lâm, tôi mới mắng hai câu, không đến nỗi thế này chứ?】
【Mỗi ngày đối diện với gương mặt tôi, không kiềm chế cũng bình thường, tôi là người đàng hoàng!】
【Làm ơn suy nghĩ cho đúng, công ty không có kiểu quy tắc ngầm này đâu!】
【Sao không trả lời?】
Dog Boss vỗ vỗ đống “cứt” của , may là mang theo thìa.
【Ừm… thật ra mấy cái phương án của cũng không quá tệ…】
【Người đâu?】
Dog Boss vỗ vỗ đống “cứt” của , may là mang theo thìa.
【Cô thực sự không muốn nỗ lực nữa à?
【Ừm… phương án để tôi sửa giúp …】
【Nếu thực sự muốn… tôi miễn cưỡng cho hôn một cái…】
【Cô thích con trai hay con ?】
【Sao không trả lời tôi?】
Dog Boss vỗ vỗ đống “cứt” của , may là mang theo thìa.
【Lạt mềm buộc chặt đúng không?】
【Trả lời tôi một câu có không?】
Dog Boss vỗ vỗ đống “cứt” của , may là mang theo thìa.
【Cô gửi nhầm người chứ gì?】
【Cô muốn hôn ai?】
【Trả lời tôi đi!】
Dog Boss vỗ vỗ đống “cứt” của , may là mang theo thìa.
【Bây giờ đang hôn thật à?!】
【Nói gì đi!】
【Lâm Tư Du, xuống tầng!!!
Dog Boss vỗ vỗ đống “cứt” của , may là mang theo thìa.
Dog Boss vỗ vỗ đống “cứt” của , may là mang theo thìa.
Dog Boss vỗ vỗ đống “cứt” của , may là mang theo thìa.
……
Kể từ ba giờ sáng đến bảy giờ sáng, hắn vỗ “cứt” của tôi không ngừng nghỉ.
Tôi… tê liệt hoàn toàn
03
“Chị em ơi, mạng tôi sắp không giữ nổi rồi…”
Tôi nhắn tin cầu cứu nhỏ thân.
“Sếp tôi bị gì thế này?”
Bên kia vang lên tiếng như ngỗng kêu.
“Trời ơi, sắp chết rồi. Có khi sếp cậu ăn no đống ‘cứt cầu vồng’ của cậu cả đêm nên bội thực đấy.
Cậu chỉ gõ nhầm có một chữ, mà trong lòng ảnh diễn nguyên một bộ phim cung đấu rồi.”
“Lâm Tư Du, sếp cậu có khi nào thầm thích cậu không?”
Tôi vò đầu, mệt mỏi đáp:
“Sao có thể chứ?”
Lục Cảnh tuy mặt mũi sáng sủa, lòng dạ đen như quạ .
Công ty vốn do ba của Lục Cảnh quản lý, năm nay ta mới từ nước ngoài về tiếp quản.
Tân quan vừa nhậm chức đã bắt đầu cắt giảm nhân sự, nhiều vị trí nhàn rỗi bị loại bỏ.
Một thời gian, ai cũng thấp thỏm lo sợ.
Chưa kể, tăng ca trở thành việc như cơm bữa.
Đặc biệt là tôi – thư ký xui xẻo, trừ việc “ngủ cùng sếp” ra thì việc gì cũng phải .
Trong công ty không ít người muốn tiếp cận Lục Cảnh.
Mới về không bao lâu đã có một nữ nhân viên táo bạo, mặc váy ngắn cúp ngực đến “gửi chút hơi ấm”.
Kết quả là, ta thẳng tay đẩy ấy ra.
Giống như một con chó điên bị chọc giận .
“Thư ký Lâm, trông cửa kiểu gì thế?”
Tôi: “???”
“Có thể thống nhất lại tiêu chuẩn ăn mặc trong công ty không?”
Người thì mặc như công ty kinh doanh ngành nghề nhạy cảm, người thì mặc như thời kỳ kinh tế thụt lùi về những năm 80.”
“Lấy thư ký Lâm mà , đi như ăn mày, tan hóa hồ ly tinh.”
Tôi: “???”
Tôi đụng chạm gì đến ai chứ?
Đồng nghiệp thì toàn mấy thằng ngáo, còn sếp thì như thế, có đáng để tôi dậy sớm trang điểm không?
Lục Cảnh đúng là… người bình thường mà mở miệng ra là hết muốn đời.
Người ta thì là Thái tử kinh thành, Phật tử Thượng Hải, còn Lục Cảnh là thánh chửi của giới kinh doanh.
Dù có đẹp cỡ nào, cũng vỡ nát dưới tay ta.
Lúc này, tôi thấp thỏm không yên.
Nhỏ thân bắt đầu phân tích:
“Sợ gì chị em, kết quả chẳng có gì ngoài hai loại. Một là sếp cậu thích cậu, cậu thành bà chủ, nông nô vùng lên hát vang.
Cậu FA lâu rồi, đến cái ôm đàn ông còn chưa cảm nhận đúng không?”
Tàu điện ngầm vừa dừng, lại có thêm một đợt người chen lên, tôi vô giành luôn con địa chủ trong ván bài của ông bên cạnh.
“Ai chứ, mỗi ngày trên tàu điện sáng sớm, tôi đều trải nghiệm đủ các loại vòng tay đàn ông.”
Nói đi lại, Lục Cảnh thích tôi?
Không phải là ta điên rồi sao?
“Cùng lắm thì cậu phật ý sếp, cuốn gói về nhà thôi.”
Bạn tôi tiếp tục an ủi.
“Nghĩ thoáng ra, vàng thì chỗ nào cũng tỏa sáng, đồng chí à.”
Tôi cảm ơn ấy nhé…
Bạn thấy sao?