Nhầm Lẫn Lên Duyên – Chương 9

16

Mọi chuyện bắt đầu trở nên khó xử hơn nhiều.

 

Thời gian này trùng hợp là lúc kỳ nghỉ Tết nguyên đán đang tới gần, tôi đã lấy toàn bộ ngày nghỉ phép trong năm của mình ra dùng hết một lần, tổng cộng nghỉ phép một tháng, thu dọn hành lý, tức tốc bỏ trốn khỏi hiện trường. 

 

Ngày đầu tiên về nhà, mẹ đấu của tôi mỉm hỏi tôi có cầu gì về người đời tương lai hay không. Tôi nhắm mắt suy nghĩ, bất ngờ thay, tất cả những gì xuất hiện trong đầu tôi đều là Cố Minh Tự. 

 

"Cao mét tám lăm, đẹp trai, tóc nhiều, học vấn cao, sự nghiệp thành công ạ.”

 

Mẹ giơ tay gõ đầu tôi một cái, tôi là đồ hâm dở, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. 

 

Ai ngờ sau đó, dì tôi có một người đáp ứng tất cả các cầu của tôi: “Cậu thanh niên đó khoảng ba mươi tuổi, mở một tiệm mì kinh doanh riêng, có thể xem như là sự nghiệp thành công. Một tháng cậu ta có thể kiếm về hơn mười nghìn tệ.”

 

Tôi chiếu lệ: “Haha dì ơi, thế người ta tốt nghiệp trường nào ra hả dì?”

 

"Ôi dào ơi, cháu học hành cho lắm vào rồi cũng chỉ có thế thôi! Người ta không học đại học ra thì đã sao nào? Tiền kiếm vẫn nhiều hơn cháu. Cháu thử lại mình đi, miệt mài đèn sách bao năm rồi cũng phải ra ngoài cho người khác cả đấy thôi. Đâu như Tiểu Trương, học chưa hết cấp hai mà giờ đã là ông chủ, còn hẳn hai người công cho tiệm mì nữa đấy.”

 

Chị họ tôi nghe thấy thế liền đi tới, với tôi: “Em đừng có nghe dì em lung tung. Tiểu Trương mà bà ấy nhắc đến, chị cũng biết. Anh ta là chủ tiệm mì Trương ở dưới chân tiểu khu, còn thấp hơn cả em.”

 

Dì tôi nghiêm nghị: “Dao Dao, không phải lúc trước dì đã nhắc nhở con rồi à? Ngay từ ngày đầu, con không nên học cao gì. Học cao học rộng cho lắm vào rồi cũng có ích gì đâu? Nhìn con bây giờ mà xem, đã hai mươi tuổi rồi, chẳng mấy chốc mà ba mươi, ấy mà vẫn chưa kết hôn, đợi thêm hai năm nữa rồi chẳng có thằng nào muốn lấy nữa.”

 

17

Dì tôi vẫn tiếp tục nhiệt tiến cử Tiểu Trương bán mì ở dưới chân tiểu khu. Sau đó tới lượt thím tư chen vào giới thiệu cháu trai của mình, ta là người hiền lành, thật thà, lương thiện, công ăn việc ổn định. 

 

Chị họ tôi lại ghé vào tai tôi, thì thầm: “Em biết cháu trai của thím ấy là ai không? Vương béo đó!”

 

A, Vương béo, tôi biết, ta nặng gần hai tạ, từ xa thấy có vẻ giống một con gấu, tới gần kỹ sẽ thấy, ta đích thực là một con gấu to xác. 

 

Ngay khi một cuộc tổng tiến cử đối tượng mới chuẩn bị diễn ra, chuông cửa đột nhiên reo lên. Tôi thầm cảm tạ Đức Chúa đã cứu tôi khỏi cơn hoạn nạn này. Bất kể người tới ngoài cửa là ai, đó chính xác là ân nhân cứu mạng của tôi!

 

Tôi vùng vẫy chạy trốn khỏi vòng vây của bảy dì tám , ba chân bốn cẳng chạy ra mở cửa. Kết quả, tôi thấy người đứng bên ngoài là Cố Minh Tự, trong tay là hai hộp tổ yến.

 

"Dao Dao, em không định mời vào nhà sao?”

 

Mẹ tôi nghe thấy tĩnh bên ngoài, chạy vội từ trong bếp ra, trên tay vẫn còn đang cầm một chiếc muỗng.

 

"Dao Dao, ai con?”

 

Cố Minh Tự giơ hai hộp tổ yến trong tay ra, lễ phép chào hỏi: "Xin chào dì ạ, con là trai của Dao Dao.”

 

Dì tôi nghe thấy đột nhiên nổi giận: “Dao Dao, cái con bé chết tiệt này, có trai rồi cũng không thèm cho ai biết. Báo cả nhà sốt sắng tìm đối tượng xem mắt cho nó chứ!”

 

"Đúng đấy. Nhìn cậu thanh niên này tướng tá đẹp trai, cao ráo, chắc cũng là người tài đấy nhỉ?”

 

Mẹ tôi tươi như hoa: “Vào nhà, vào nhà ăn cơm! À đúng rồi, tên con là gì ấy nhỉ?”

 

Cố Minh Tự: “Dì cứ gọi con Tiểu Cố là rồi ạ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...