Hay lắm, không có tấm séc nào xuất hiện cả! Không đúng, phải là rất tệ mới hợp lý! Không dưng tôi bị mất đi một cơ hội giàu.
Mặc dù tôi không nhận một tấm séc nào như tôi nghĩ, bù lại, tôi nhận một chiếc vòng cổ rất đẹp. Dì Cố , chiếc vòng cổ này dì đã mua ở một buổi đấu giá lúc trước dì tham gia. Tôi khen một câu rất thật lòng: “Đẹp quá! Dì Cố, gu thẩm mỹ của dì xịn quá đi ạ.”
Cố Minh Tự ghé sát vào tai tôi, rằng chiếc vòng cổ này trị giá hơn hai triệu. Vừa nghe mức giá của nó, tay tôi run lên, suýt thì ném luôn chiếc hộp đựng. Tôi lén hỏi lại : “Sếp, tôi thật sự có thể nhận nó ạ?”
"Sao lại không?”
“Nó đắt quá, tôi nhận thì không hay lắm đâu.”
"Có gì mà không hay? Mẹ đã đưa cho thì em cứ nhận lấy đi.”
Chiếc bàn ăn ở nhà Cố Minh Tự to gấp năm lần chiếc ở nhà tôi. Bốn người lớn ngồi vào chiếc bàn to oạch, cảm giác như thể có cả một dải ngân hà dải phân cách giữa mọi người.
Bố mẹ của Cố Minh Tự rất hiếu khách, nhiệt mời tôi ngồi xuống, vui vẻ : “Chú dì chỉ kịp chuẩn bị vài món đơn giản thế này thôi, cũng không biết có đúng món con thích không nữa.”
Ôi mẹ ơi, tám món mặn, một món canh, cộng thêm một đĩa cua lông, hai đĩa tôm hùm đã bày ra kín một bàn, tôi mà chảy nước miếng. Đây mà là "vài món đơn giản” đó hả? Trong bữa ăn, thực lòng tôi rất muốn vồ lấy từng món mà ngấu nghiến ngon lành vẫn tiết chế, ăn uống từ tốn cho ra đáng một đoan trang, duyên dáng.
Một lúc sau, dì Cố hỏi hai chúng tôi đã có dự định kết hôn chưa. Cố Minh Tự nhanh chóng trả lời: “Bố, mẹ, hai người nóng vội như thế sẽ dọa Thư Dao sợ đấy. Hai đứa bọn con chỉ mới bắt đầu quen nhau từ ngày hôm qua thôi mà, bố mẹ cứ thong thả đi đã.”
Bố mẹ Cố gật đầu: “Ừ, thôi, chúng ta cứ thong thả đã nhé.”
Tôi lúng túng lặp lại: "Haha, cứ thong thả ạ.”
Cố Minh Tự đột nhiên đứng dậy, nắm tay tôi, hỏi: "Dao Dao, em có muốn lên xem thử phòng ngủ của không?”
Hiện tại, tôi chỉ muốn mau chóng rời khỏi hiện trường khó xử này nên đương nhiên, tôi vội vàng gật đầu. Nhưng mà hình như sếp tôi hơi quá rồi.
Cửa phòng đã đóng kín rồi, chẳng phải là hai chúng tôi nên thoát vai, đứng tách ra mỗi người một góc phòng, nước sông không phạm nước giếng hay sao? Cố Minh Tự đã nghĩ gì trong đầu trước khi quyết định cho tôi xem những bức ảnh chụp thời thơ ấu của ? Lại còn dùng thái độ rất nghiêm túc, trịnh trọng giới thiệu với tôi về chiếc cúp mà đã giành hồi còn học trung học. Đây là một kiểu khoe mẽ mới nữa hay sao?
15
Sao tôi cứ thấy có gì đó sai sai? Không phải là đang đóng giả để thu về nguồn vốn đầu tư hai trăm triệu sao? Vì sao Cố Minh Tự lại đẩy tôi tới bên bệ cửa sổ và hôn tôi thế này?
Tôi bị hôn tới mức hụt hơi, bối rối hồi lâu, tôi mới ngỡ ngàng phát hiện…. Cớ gì tôi không hề đẩy ra ?
"Sếp Cố, đang gì thế?”
Cố Minh Tự ôm tôi vào lòng, lồng ngực phập phồng, trả lời tôi: “Đồ ngốc, đang hôn em.”
"Nhưng… rõ ràng chúng ta chỉ đang giả vờ là một cặp thôi mà.”
Anh có vẻ bất ngờ, mở to hai mắt tôi, ngơ ngác hỏi: “Giả vờ cái gì? Hôm qua chẳng phải em đã đồng ý lời tỏ của rồi sao?”
Không thì thôi, xong lại càng tôi bối rối hơn: "Đồng ý bao giờ? Khoan đã, tỏ khi nào cơ?”
Cố Minh Tự nắm lấy cổ tay tôi: "Lúc chúng ta đi vào nhà hàng, em đeo đồng hồ tặng đấy.”
Tôi liếc chiếc đồng hồ màu trắng đang đeo trên tay: "Cái này thay cho lời tỏ ư?”
Cố Minh Tự nghi hoặc: “Lúc đó đã với em mấy câu, thích em, hỏi em có đồng ý của không…. Chẳng lẽ em không đồng ý sao?”
Nói gì cơ? Sao tôi lại không nghe thấy nhỉ? Chắc là vì lúc đó tôi đang quá phấn khích khi thấy chiếc đồng hồ trị giá hàng trăm nghìn tệ này nên không để ý nghe xem người ta gì nữa.
Bạn thấy sao?