Nhầm Lẫn Lên Duyên – Chương 5

7

Máy bay đã hạ cánh khẩn cấp an toàn. 

 

Khi tôi đi lấy vali, Cố Minh Tự đột nhiên ngăn tôi lại, sau đó giành luôn vali của tôi, hai tay kéo hai chiếc đi về phía trước, bỏ mặc tôi đứng đực ra ở đằng sau chằm chằm. Thân sếp mà lại xách hành lý cho nhân viên, nghe có phi lý không?

 

Thế là tôi ba chân bốn cẳng đuổi theo: "Sếp Cố, cứ để tôi tự lo rồi ạ.”

 

Thế , Cố Minh Tự rất cứng đầu, cứ phăm phăm bước về phía trước, bất giác khiến tôi liên tưởng đến con bò vàng. Ý của tôi là một con bò vàng đích thực đang chăm chỉ việc, không phải đến phường phe vé* nhá.

 

*黄牛 [huángniú]: hoàng ngưu - bò vàng, cũng đồng thời là từ chỉ bọn đầu cơ, phe vé chuyên mua vé từ các chương trình, sự kiện sau đó bán ra với giá cao gấp đôi, gấp ba

 

Nhờ hưởng xái hồng phúc của Cố Minh Tự, lần đầu tiên trong đời tôi đặt chân vào một khách sạn năm sao sáng trọng, tới cả nền gạch men dưới chân cũng sáng bóng hơn cả chiếc gương soi của nhà tôi.

 

Nhìn sang Cố Minh Tự vẫn luôn né tránh ánh mắt của tôi, tôi quyết định phải giải quyết rõ ràng vấn đề giữa tôi và .

 

"Sếp Cố, chuyện lúc trước có chút hiểu nhầm rồi…. Hay là thế này đi, tối nay để tôi đãi một bữa, tiện thể sẽ giải thích rõ ràng cho nghe.”

 

"Được”, nhanh chóng đồng ý, sau đó lại cảnh giác, hỏi lại tôi: “Em muốn đãi tôi món gì?”

 

Tôi mở điện thoại, lên mạng tìm kiếm: “Ở gần đây có một quán lẩu, đồ ăn có vẻ cũng ngon. Tối nay ăn lẩu không?”

 

"OK.”

 

Thực ra, tôi nào biết đồ ăn ở quán lẩu đó có ngon hay dở, chẳng qua là vì ban nãy tôi quảng cáo combo dành cho hai người giá chỉ có chín mươi chín tệ nên mới đề xuất ăn lẩu.

 

8

Buổi tối, tôi dẫn theo Cố Minh Tự quẹo trái rẽ phải mấy lượt, cuối cùng cũng tìm quán lẩu nằm sâu trong con hẻm chật hẹp. 

 

Bước vào trong quán, tôi báo số điện thoại với nhân viên, : "Tôi đã đặt bàn trước rồi.”

 

"Cô Thư ạ? Chúc xã sẽ có một bữa tối vui vẻ tại đây ạ”, sau đó, nhân viên phục vụ còn chu đáo đưa cho tôi một bông hồng tươi: “Hôm nay là ngày lễ nhân, quán chúng tôi có tổ chức sự kiện nho nhỏ dành cho các cặp đôi ạ.”

 

Tôi ngẩn tò te, vội phân bua: “Không…. Anh ấy không phải chồng của tôi.”

 

"A, ạ? Xin lỗi Thư, là tôi nhầm rồi.”. Người phục vụ mỉm : "Vậy đây là trai của phải không ạ?”

 

Tôi vội xua tay: "Không, không phải đâu.”

 

Ánh mắt người phục vụ thoáng kinh ngạc: “Ơ, đã đặt suất combo nhân chín mươi chín tệ đúng không ạ? Nếu không phải là một đôi nhân thì sẽ không hưởng ưu đãi này đâu, thưa .”

 

Lúc này, Cố Minh Tự đột nhiên vòng tay qua ôm eo tôi, nhỏ: "Chúng tôi là một cặp.”

 

Không hiểu vì gì mà mặt mũi tôi nóng bừng cả lên. 

 

Sau khi đi vào phòng riêng, ánh mắt tôi có chút phức tạp. Mặt tôi lại đỏ bừng lên như cà chua chín, ngượng ngùng lên tiếng: “Sếp Cố, chuyện lần này… cũng là hiểu lầm thôi ạ. Trên quảng cáo của họ chỉ có ưu đãi dành cho những nhóm khách đi hai người nên tôi đặt, tôi thật sự không biết ưu đãi này là dành cho các đôi nhau.”

 

Cố Minh Tự cong môi: "Ừ.”

 

Tôi hỏi một cách khoa trương: "Sao phải gạt người ta gì? Anh có thể ăn theo giá gốc cũng mà, lấy ưu đãi gì?”

 

Anh ấy: "Tiết kiệm tiền.”

 

“...”. Một ông chủ giàu có lắm tiền nhiều của như mà lại muốn tính bài tiết kiệm tiền ở một quán lẩu bình dân với mức giá chỉ gần năm mươi tệ một người thôi sao?

 

Wow, hay lắm, tôi bực mình rồi đấy!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...