18
Không khí trên bàn ăn hôm nay rất náo nhiệt, mọi người đều vui vẻ trò chuyện rất rôm rả. Tất nhiên liệu, chủ đề trò chuyện đều quanh quẩn ở Cố Minh Tự. Cũng chẳng trách , tần suất xuất hiện một chàng đẹp trai siêu cấp vũ trụ như thế này ở đây hiếm hoi đến đáng thương. Cả nhà tôi cứ liên tục hỏi Cố Minh Tự về học vấn, nghề nghiệp, mức thu nhập và hoàn cảnh gia đình. Cũng may là rất thức thời không ra sự thật, chỉ khiêm tốn giới thiệu mình chức lãnh đạo nho nhỏ của một công ty nọ.
Mẹ tôi vỗ đùi cái đét, khen nức nở: “Giỏi quá! Còn trẻ thế này mà con đã tới chức lãnh đạo rồi. Sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng có khác!”
Mí mắt tôi giật giật: “Mẹ, con và ấy học cùng một trường đại học.”
Mẹ trừng mắt tôi: “Con đừng có ngắt lời mẹ! Công việc của con tệ như thế mà còn dám so với Tiểu Cố à?”
Tôi lẩm bẩm: “Công việc của con thì sao chứ? Có vấn đề gì đâu?”
Mẹ tôi tức tối: “Một cái công ty quèn bé xíu, từ trên xuống dưới tính cả lao công cũng chỉ có năm mươi người. Tương lai nó sẽ đi tới đâu chứ?”
"Con có biết là mỗi khi có ai hỏi về công việc của con, mẹ rất ngại trả lời không hả? Công ty gì mà chút tiếng tăm cũng không có, tên ra không một ai biết đến!”
"Mà ngay cả sếp của con cũng tệ cơ! Người gì đâu mà keo kiệt, con đã ở đó ba năm rồi mà ta cũng không thèm thăng chức tăng lương cho con.”
Sắc mặt Cố Minh Tự thay đổi mù mịt, hết đến sang đỏ, rồi lại từ đỏ chuyển sang xanh. Để bảo vệ lòng tự trọng đáng thương của sếp này, tôi vội vàng kéo ra góc cửa, thấp giọng với : “Sếp Cố, đừng giận! Mẹ em và cả nhà không hiểu ngành nghề kinh doanh của công ty chúng ta nên cứ lung tung đó.”
"Ừm.”
"Vả lại, em thấy nhất định phải giải thích rõ cho hiểu, thật sự là em chưa từng chèn ép em lần nào ở trước mặt mẹ em cả! Tất cả đều là do bà ấy suy đoán thôi ạ.”
Cố Minh Tự mỉm , xoa đầu tôi: “Anh biết.”
19
Tôi đang dẫn Cố Minh Tự đi dạo dọc bờ sông, bất chợt nhớ tới một chuyện khá thú vị hồi còn học đại học, mỉm với : “Sếp, có nhớ hồi còn học đại học, từng tham gia một trận đấu cầu lông không?”
“Chà, hình như lần đó đã vung vợt sợt qua đầu em nhỉ?”
Đó là lần đầu tiên tôi và Cố Minh Tự gặp nhau. Tôi bị tát một cái đau điếng vào đầu, đau đến nỗi mặt tôi nhăn nhúm lại. Còn nhớ lúc ấy, tôi đã nghĩ ra cái tá câu chửi khi thấy mặt , lời đã ra tới cửa miệng lại phải nuốt vào. Biết sao , đẹp trai gì cũng đúng!
Lần đó, Cố Minh Tự đã chủ thêm WeChat, còn chu đáo sẽ cùng tôi tới bệnh viện kiểm tra. Nhưng tôi thấy là không cần thiết, cũng chỉ là một cú đập vào đầu, đầu một chốc là hết, thế nên tôi đã từ chối.
Sau đó một thời gian, tôi nghe tin ấy thành lập công ty riêng, có đăng tin tuyển dụng trên bảng tin của trường. Vì thấy mức lương thưởng và phúc lợi khá tốt nên tôi đã nạp đơn xin việc. Trong buổi phỏng vấn, Cố Minh Tự cũng xuất hiện và đặt ra một số câu hỏi khá hóc búa, may mắn là tôi đã trả lời suôn sẻ. Kết thúc buổi phỏng vấn, tôi nhận cái gật đầu hài lòng từ ấy.
Tôi thầm nghĩ, có lẽ ấy đã sớm quên mất tôi rồi. Kể cũng phải, một người đẹp trai như ấy một ngày gặp qua không biết bao nhiêu người, sao còn nhớ một có nhan sắc bình thường bị ăn một vợt vào đầu nữa?
Mãi đến sau này, vào một đợt khám sức khỏe đó công ty tổ chức, tôi phát hiện ra trên phiếu chỉ định khám của mình có rất nhiều hạng mục khám não. Tôi hỏi bác sĩ, họ kiểm trà xem tôi có bị chấn hay ảnh hưởng gì tới não bộ không. À thì… đúng là cú đập đầu đó hơi mạnh thật không đến nỗi ra chấn não.
20
Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì nên tôi dẫn Cố Minh Tự đi xem phim. Rạp chiếu phim ở thị trấn nhỏ nên cũ kỹ và xuống cấp lắm rồi, sẽ chẳng thể nào bì so với những rạp IMAX xịn xò ở thành phố lớn .
Trước khi bước chân vào rạp, tôi xấu hổ : “Màn hình ở rạp chiếu phim này sẽ nhỏ hơn nhiều và cũng khác lắm so với những rạp phim từng đến trước kia đấy nhé.”
Cố Minh Tự cầm vé xem phim, ngắm nghĩa thật kỹ rồi : “Anh chưa từng đến rạp chiếu phim bao giờ cả.”
"Hả? Anh chưa từng đi xem phim rạp lần nào thật á?”
"Thật mà”, nắm tay tôi: “Anh toàn xem ở nhà thôi, nhà có rạp chiếu phim riêng.”
Tôi trợn tròn hai mắt.
Anh thản nhiên đút tay tôi vào túi áo khoác của : “Dao Dao, sau này cưới về, em có thể ở nhà xem phim cho thoải mái cũng .”
Tôi biết trả lời sao đây? Nghe thản nhiên , tôi cảm thấy rất ngượng. Mà thấy tôi không phản đối thì bày ra dáng vẻ như thể đã tìm ra điểm mấu chốt. Kể từ khi đó, mỗi lần tới công ty, đều mang cho tôi những bữa ăn trưa và đồ tráng miệng ăn kèm rất ngon do đầu bếp nhà . Nhìn thấy tôi ngồi bên cạnh ngấu nghiến ăn sạch sẽ, sẽ điềm nhiên : “Có thích không? Sau này cưới nhau rồi, em muốn ăn gì ở nhà cũng hết.”
Anh còn mua thêm cho tôi rất nhiều những chiếc túi, chiếc nào cũng đắt tiền lại bị nhét chung vào với những chiếc áo sơ mi rẻ tiền trong chiếc tủ bé xíu ở căn nhà chật chội của tôi. Nhìn cái cách mình đối xử tệ bạc với chúng, tôi hơi đau lòng.
Cố Minh Tự đứng gần đó, hai tay đút túi quần, thản nhiên : “Chi bằng em mau mau cưới đi. Anh đã chuẩn bị cho em hẳn một phòng thay đồ riêng rồi, to hơn nhiều cái phòng ngủ này của em.”
Oác! Phải gì đây, trái tim tôi đang điên cuồng đập loạn rồi!
Bạn thấy sao?