Nhầm Lẫn Kỳ Diệu – Chương 1

Nhầm tưởng WeChat của sếp là của chị quản gia.

Ngày nào tôi cũng nũng, giả vờ đáng để đòi tiền sinh hoạt.

Trong lúc họp sáng, tôi lén lút chơi điện thoại, tiện tay gửi luôn một tấm ảnh selfie diện váy quây gợi cảm:

[Đinh!] Tiểu mèo hoang của online đây ~ Váy này 12.000, chuyển khoản ngay nào ~

Giây tiếp theo, bức ảnh y hệt hiện lên màn hình lớn trong phòng họp.

Sếp lạnh lùng bình tĩnh tắt chia sẻ màn hình, vành tai lại đỏ bừng như sắp nhỏ máu, cúi đầu nhắn tin lại:

[Ngoan, đang bận, tan dỗ em không?]

Tôi: ???!

Không phải chứ? Người sao có thể ra lỗi lầm kinh khủng như !!!

1

Tôi là một rich kid chính hiệu.

Bố mẹ tôi bận kinh doanh ở nước ngoài quanh năm, sinh hoạt hàng ngày của tôi đều do chị quản gia chăm lo.

Nhưng gần đây tôi vừa đậu cao học không nhập học, mà lại tự ý đi tìm việc.

Chị quản gia tức giận cãi nhau với tôi một trận lớn, còn chặn hết mọi liên lạc của tôi.

Tôi cũng giận dỗi dọn ra khỏi biệt thự.

Ngày phỏng vấn kết thúc, chị quản gia đột nhiên chủ kết lại với tôi trên WeChat.

Thấy cái tên quen thuộc [Gardenia], tôi lập tức nhõng nhẽo:

[Sao lâu mới liên lạc, em còn tưởng chị không cần em nữa.]

Đối phương ngừng một lát rồi nhắn lại:

[Trình độ tổng hợp của không tệ, bằng cấp không nổi bật, nên cấp trên đã mất thêm thời gian để đưa ra quyết định.]

Tim tôi giật thót.

Chị quản gia luôn dịu dàng, chưa bao giờ chuyện với tôi bằng giọng điệu lạnh nhạt, cứng nhắc như .

“Cấp trên” chắc chắn là bố mẹ tôi rồi. Chị ấy méc nhanh luôn sao?!

Tôi mở ghi âm, giọng nũng nịu như sắp khóc:

[Chị , chị không thương em nữa sao? Em không còn là bé cưng của chị à?]

Đối phương hơi do dự:

[Em gọi tôi là gì?]

Tôi càng tủi thân:

[Sao ? Chỉ vì em không học cao học, bây giờ đến ôm chị cũng không à?]

Tin nhắn hồi đáp vẫn chậm, như thể đang đấu tranh tư tưởng dữ dội.

Hồi lâu sau, đối phương nhắn lại:

[Đừng khóc, chỉ cần em muốn, không phải nghiên cứu sinh cũng có thể… có thể ôm.]

Haha, chị quản gia coi như là người tôi lớn lên, dù không phải chị ruột còn hơn cả chị ruột.

Tôi biết ngay mà, chị ấy tuy nghiêm khắc vẫn thương tôi lắm.

Thấy thái độ bên kia dịu xuống, tôi nhanh chóng tranh thủ hỏi điều quan trọng nhất:

[Cục cưng, tháng này định gửi em bao nhiêu tiền tiêu vặt?]

Bố mẹ tôi tuy giàu lại tiết kiệm, tư tưởng bảo thủ.

Họ cực kỳ không ưa mấy hội con nhà giàu ăn chơi sa đọa.

Để tránh tôi hư hỏng, từ nhỏ tiền tiêu vặt của tôi đều do chị quản gia phát theo thành tích học tập và hành vi.

Hơn nửa tháng chiến tranh lạnh, tôi tiêu hết sạch số tiền ít ỏi còn lại, đến mức sắp không trả nổi tiền nhà.

Đối phương nhắn lại thản nhiên:

[Cuối tháng có lương, em mới vào chắc tầm 15.000, tốt thì có thêm thưởng.]

[Lương là lương, tiêu vặt là tiêu vặt, không lẽ chị định xinh đẹp này ngủ ngoài đường à? Bé cưng nhà chị đẹp thế này, ra ngoài nguy hiểm lắm đó!]

Đối phương do dự một lúc, rồi chuyển khoản 500.000.

[Đủ không?]

Tôi hơi ngạc nhiên, sao chị quản gia bỗng hào phóng thế nhỉ…

Nhưng niềm vui vì tiền đến quá lớn khiến tôi quên luôn nghi ngờ, nhận tiền xong liền nịnh nọt không ngớt:

[Chị là tuyệt nhất, avatar mới cũng đẹp lắm, ngủ ngon nha, chị, chụt chụt!]

Bên kia hiển thị “đang nhập tin nhắn” rất lâu, cuối cùng chỉ nhắn lại ngắn gọn:

[Ngủ ngon, Chi Chi.]

2

Ngày đầu đi , tôi ngủ quên, sát giờ mới phi như bay đến công ty.

Chạy vội quá suýt đâm vào ngực một nam đồng nghiệp phía trước.

May mà đồng nghiệp Lục Khả nhanh tay kéo tôi lại.

Tôi ngẩng đầu lên, lập tức nhận ra đó chính là chàng ngồi ở vị trí trung tâm hôm phỏng vấn.

Tổng giám đốc công ty, Tống Trì Diễm.

Nhìn gần, người đàn ông này trông như vừa bước ra từ bìa tạp chí thời trang, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Đôi mắt phượng quyến rũ, sống mũi cao, bờ môi mỏng như thể sinh ra để hôn.

Chỉ có điều quầng thâm mắt hơi nặng, trông như cả đêm không ngủ.

Lục Khả kéo áo tôi, hạ giọng nhắc nhở:

“Đứng đơ ra gì, mau xin lỗi đi.”

“Xin lỗi, Tống tổng.” Tôi vội thu lại ánh mắt si mê, lịch sự gật đầu.

“Tống tổng?” Tống Trì Diễm lặp lại, nụ vừa nhếch lên đã cứng đờ, khẽ cau mày.

Tôi nhanh chóng lục lại trong đầu “100 điều cấm kỵ chốn công sở” mà mấy ngày trước mới nhồi nhét, CPU chạy muốn cháy mà vẫn không hiểu nổi cách gọi này có vấn đề gì.

Chỉ đành cúi đầu, nhanh chóng lách qua ta.

Tống Trì Diễm cứ thế tôi đi về chỗ ngồi.

Chờ đến khi ta rời đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ghé sát vào Lục Khả:

“Sao Tống Trì Diễm cứ chằm chằm tôi thế?”

Không đợi Lục Khả trả lời, tôi cầm gương soi, tự lẩm bẩm:

“Có phải hôm nay tôi trang điểm quá đẹp không…?”

Nhìn thấy trong gương lớp kẻ mày chưa tán đều và son môi lem nhem, tôi lập tức im lặng.

Hiểu rồi.

Chắc chắn là vì tôi quá ảnh hưởng đến hình tượng công ty nên Tống Trì Diễm mới cau mày.

Tôi chỉnh lại tóc mái, giả vờ hỏi vu vơ:

“Bé cưng à, bình thường Tống Trì Diễm thích kiểu con thế nào ?”

Lục Khả thấu suy nghĩ của tôi ngay lập tức:

“Chi Chi, chị khuyên em tốt nhất đừng tơ tưởng đến Tống tổng.”

Tôi thất vọng:

“Anh ấy có rồi à?”

Dù theo lẽ thường, chẳng ai lại thích sếp của mình cả.

Nhưng tôi là một đứa cuồng sắc đẹp, lần đầu tiên trong đời gặp một người đàn ông hoàn toàn trùng khớp với gu thẩm mỹ của mình từ đầu đến chân như thế.

Không ngờ mầm non cảm vừa nảy đã phải héo tàn.

“Tống tổng từ nhỏ đến lớn chưa từng ai.”

Câu này khiến tia hy vọng trong tôi bừng sáng trở lại.

Thấy mắt tôi lóe lên như đèn sân khấu, Lục Khả quanh, hạ giọng:

“Chi Chi, tin đồn thôi, đừng có truyền ra ngoài. Tống tổng tuy không có , lại có một mối đơn phương không thể với tới.”

“CÁI GÌ!” Tôi sững sờ. “Cậu là… một tổng tài cao cao tại thượng, body chuẩn mẫu, gương mặt nghiệt, lại đi chơi trò thầm?”

“Nhỏ giọng thôi,” Lục Khả vỗ vai tôi, nghiêm túc dặn dò:

“Hơn nữa, Tống tổng lạnh lùng lắm, không thương hoa tiếc ngọc đâu. Chị thật nhé, tất cả những từng tỏ với Tống tổng đều ôm mặt khóc ròng mà nghỉ việc đấy, đáng sợ cực!”

Bị dọa một trận, những suy nghĩ mập mờ trong tôi cũng tiêu tan gần hết.

Tâm trạng háo hức ngày đầu đi rơi thẳng xuống đáy vực.

Tôi mở WeChat, gửi cho chị quản gia một sticker khóc lóc.

Bên kia trả lời ngay lập tức:

[Sao thế?]

Tôi: [Bảo bối à, cậu xem, “bạch nguyệt quang” đối với đàn ông quan trọng đến mức nào?]

[Có lẽ… còn hơn cả sinh mạng của họ.]

Tôi không đáp, chỉ thở dài một tiếng:

[Vậy không có một chút xíu khả năng nào để ta thích người khác sao?]

Bên kia trả lời dứt khoát:

[Không có.]

Tôi lại gửi một sticker khóc thảm hơn.

Bên kia rõ ràng hơi hoảng:

[Chi Chi, hôm nay em không vui à?]

[Ừm nà~ Em thèm ăn Oreo snowflake crisp của chị quá đi…]

Lúc này tôi cần đồ ngọt để vá lại trái tim tan vỡ.

Giọng điệu bên kia có vẻ miễn cưỡng:

[Nhất định phải là tôi sao? Mua ngoài không?]

Từ khi tôi có trí nhớ, đây là lần đầu tiên chị quản gia – một người nghiện bánh – từ chối nướng bánh cho tôi.

Tình cảm… đúng là đã phai nhạt rồi.

Tôi giận dỗi trêu chọc:

[Được , chị đi mua đi.]

[Yên tâm, tôi sẽ mang đến cho em nhanh nhất có thể.]

Tôi sững người một lúc, ngón tay lướt trên bàn phím:

[Không cần phiền đâu, khi nào tôi tìm một bảo bối khác sẵn sàng snowflake crisp cho tôi, tôi sẽ thông báo với chị sau.]

Bên kia im lặng vài giây:

[Không mua nữa, tôi tự , Chi Chi đợi tôi.]

Hả?

Chị quản gia mà không phản bác tôi…

Càng ngày càng dịu dàng rồi.

3

Tôi gửi địa chỉ công ty cho chị quản gia rồi tập trung vào công việc hôm nay.

Hoàn thành xong nhiệm vụ nhỏ đầu tiên, tôi mở điện thoại ra thư giãn, thì bỗng nhiên nhóm chat nhảy ra một tin tức chấn —Tống Trì Diễm hủy cuộc họp nhân viên sáng nay.

Lục Khả vui vẻ hát “Chúc may mắn đến”:

“Chi Chi, đây là lần đầu tiên Tống tổng cuồng công việc đột nhiên vắng mặt không lý do đấy. Cậu đoán xem có chuyện gì khẩn cấp đến mức khiến ta sốt ruột thế?”

Tôi cắn môi:

“Biết đâu bạch nguyệt quang của ta xuất hiện rồi.”

Lục Khả bộ hít hít mũi, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Chà, dấm chua nồng nặc quá nha~”

Tôi giả vờ phớt lờ, mở WeChat định hỏi xem chị quản gia xong snowflake crisp chưa.

Nhưng ngay lúc đó, tôi phát hiện Lục Khả đột nhiên im bặt, cả văn phòng vốn ồn ào cũng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Một đôi tay thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, cùng với đó là hương thơm ngọt ngào của Oreo.

“Xin lỗi, trông không đẹp lắm, tôi đã ăn thử một cái, có vẻ cũng tạm .”

Tôi ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải đôi mắt đen láy sâu thẳm của Tống Trì Diễm.

“Tống, Tống tổng?” Tôi hoảng loạn đứng bật dậy, lắp bắp “Sao… sao lại là ?”

Trong tích tắc, đầu tôi đã tự biên kịch một màn kịch não bổ.

Chắc là chị quản gia bị bảo vệ công ty chặn lại.

Trong lúc giằng co, bị Tống Trì Diễm bắt gặp, rồi tiện tay giúp chị ấy mang bánh lên đây.

Không ngờ vị boss cao lãnh, tàn nhẫn, không gần nữ sắc trong miệng Lục Khả lại thân thiện đến , thậm chí còn ăn thử đồ ngọt của nhân viên.

“Cảm ơn Tống tổng đã cất công mang lên, sau này cứ để tôi tự xuống lấy là .”

Tôi thốt ra câu ngọt ngào đầy EQ rồi im lặng chờ Tống Trì Diễm rời đi.

Kết quả, người đàn ông này chẳng những không đi, mà còn mở hộp bánh, như hiến vật quý mà đưa đến trước mặt tôi, giọng trầm thấp, dịu dàng đến mức gần như dụ dỗ:

“Nếm thử đi.”

Tôi thứ đen sì, dính dính trước mắt, trong lòng kinh ngạc:

Mới nửa tháng không bánh mà tay nghề của chị quản gia xuống cấp đến mức này sao?

Còn chẳng ngon mắt bằng… Tống Trì Diễm.

Tôi uyển chuyển từ chối:

“Tống tổng, tạm thời tôi không muốn ăn snowflake crisp.”

“Vậy Chi Chi muốn ăn gì?”

“Cơ bụng…”

Đồng tử Tống Trì Diễm co rút mạnh, yết hầu khẽ trượt lên xuống:

“Bây giờ?”

“Không không không, không phải!” Tôi vội vã xua tay như tạo ra tàn ảnh trước ngực.

Đều do hôm nay ta mặc sơ mi trắng, từng đường nét cơ bắp ẩn hiện khiến tôi mất tập trung, thế là vô thức ra lời trong lòng.

Tôi lập tức chữa cháy:

“Ý tôi là, một vị tổng tài thương nhân viên, lại có body cực phẩm như đúng là cực kỳ hiếm thấy.”

Người đàn ông nghiêm túc đáp lại:

“Chi Chi, tôi không đối xử với tất cả nhân viên như .”

Tôi sững sờ tại chỗ, lời này có nghĩa là… tôi đặc biệt?

Dù không muốn thừa nhận, tôi có cảm giác, Tống Trì Diễm dường như đang cố trêu chọc tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...