“Niệm Ninh, chị quên hôm nay là ngày gì rồi à?” Ngay khi điện thoại kết nối, em cùng cha khác mẹ với , Niệm Tâm Như, với vẻ vui sướng: “Hôm nay, ngày chị và vị hôn phu của chị sẽ gặp nhau. Thật là một ngày vui và ý nghĩa.”
“Tôi biết.” Niệm Ninh trả lời cách nghiêm nghị.
Niệm Ninh trở về nhà trong tâm trạng nặng nề. Vừa bước vào cửa, đã thấy cha mình đang ngồi đọc báo trên ghế sofa.
Cha của Niệm Ninh liếc và khẩy, “Tối qua con đã đi đâu?”
Niệm Ninh trả lời cách thờ ơ: “Đi chơi.”
“Đi ra ngoài và chơi qua đêm. Con đã quên thân phận của mình bây giờ là gì sao?” Cha lo lắng và trách móc “Sao cứ phải giả vờ quan tâm nhiều như ?” Niệm Ninh thở dài với giọng chế nhạo “Nếu không phải ông quan tâm đến cái hôn sự với Nhạc gia giàu có kia, thì việc tôi sống như thế nào hay chết ra sao cũng đâu khiến ông bận lòng”
“Con!”
Khi cha Niệm Ninh chuẩn bị nổi giận, giọng của Niệm Tâm Như vang vọng từ tầng hai: “Các người đang cãi nhau về vấn đề gì ? Ôn chết đi .
Hôm nay, có trai của tôi đến chơi nhà, nếu mọi người muốn cãi nhau thì ơn hãy hạ cái giọng xuống”
“Oh” Niệm Tâm Như bất chợt Niệm Ninh với một nụ : “Nói về trai của em, hai người hình như đã từng quen biết nhau. Em sẽ giới thiệu cho mọi người biết rõ về nhau.”
Ngay sau đó, Niệm Ninh thấy một bóng dáng cao lớn và quen thuộc bước ra khỏi phòng của Niệm Tâm Như. Những ngón tay ngọt ngào của hai người siết chặt tư tâng hai bước xuống.
Làm sao có thể? Sao lại là ta?
Trần Mẫn?!
Chẳng phải ấy đang ở nước ngoài hay sao?
Niệm Tâm Như mỉm hạnh phúc: “Giới thiệu với chị, đây là trai của em, Trần Mãn. Em nhớ rằng hai người trước đây đã từng quen biết. Chị có cần em để hai người chuyện một lúc không?”
“Những điều trước đây đã qua rồi.
Tất cả chỉ là quá khứ” Khuôn mặt mỹ nam của Trần Mãn trang trí bằng một nụ dịu dàng và ấm áp. Nó là một thứ gì đó rất quen thuộc đối với Niệm Ninh.
Giọng của ta vẫn nhẹ nhàng như khi ấy đối xử với : “Bây giờ trong đôi mắt của tôi, chỉ có một mình Niệm Tâm Như. Đi đâu hay gì, tâm trí của tôi cũng đều hướng về ấy “
Nghe thấy điều đó, Niệm Tâm Như rất hài lòng. Cô nhón chân và hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Trần Mẫn. Cô ta cũng không quên trao cho Niệm Ninh một cái đầy khiêu khích và tự hào, cố kéo dài giọng điệu và : “Anh …, thật tốt…”
Sau khi Niệm Tâm Như dẫn Trần Mẫn ngồi xuống, Cô khuôn mặt của Niệm Ninh với sự hài lòng và một cách có chủ ý: “Tại sao ông Nhạc vẫn chưa đến? Chúng em đã có đôi rồi. Sao chị tốt của em chỉ có một mình.
Điều này thật không phải tí nào!”
Bạn thấy sao?