Nhà Vợ Tham Lam – Chương 5

(phiên ngoại Lâm Mỹ Vi)

 

Đỗ Vũ là thiên sứ của tôi.

 

Không biết có phải đời trước tôi đã cứu vớt nhân loại hay không, đời này mới gặp .

 

Tôi sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ nặng nề.

 

Khi tôi sinh ra, mẹ tôi vốn chẳng mấy để ý đến tôi. Tới khi em trai chào đời, chút cảm ít ỏi đó cũng bị cướp đi sạch sẽ.

 

Sự chiều mà mẹ dành cho em trai, thậm chí đã đạt đến trình độ biến thái.

 

Trong nhà, tôi chỉ là bảo mẫu cho em trai, ngày ngày phải xoay quanh hắn.

 

Đồ ăn ngon phải nhường cho em trai, tất cả những thứ nặng nhọc bẩn thỉu đều là trách nhiệm của tôi.

 

Tuy cha tôi không ủng hộ chuyện này, ông trời sinh nhu nhược, giận dữ cũng không dám lên tiếng.

 

Một lần, chỉ vì tôi chẳng may hỏng một món đồ chơi của em trai, mẹ tôi đã đánh tôi suýt chết.

 

Cha tôi không nổi nữa, mắng bà ấy vài câu, bà ấy liền đánh cả ông.

 

Sau đó, hai người họ ly hôn.

 

Sau khi cha đi, tôi cũng mất đi chút hi vọng cuối cùng vào căn nhà này.

 

Bài vở chính là nơi cuối cùng để tôi gửi gắm tinh thần.

 

Tôi liều mạng học tập, cuối cùng giành lấy thành tích thủ khoa của lớp đỗ vào trường cấp Ba trọng điểm của tỉnh.

 

Bởi vì kết quả thi xuất sắc, tôi đã xếp vào lớp chọn trong trường.

 

Cũng tại nơi đó, tôi gặp Đỗ Vũ.

 

Anh là cùng bàn của tôi.

 

Anh rất đặc biệt, thường xuyên ngủ trong giờ học, có hỏi cũng chỉ là thức khuya chơi game nên mệt mỏi.

 

Nhưng mỗi một cuộc thi, chưa từng rơi xuống top Hai.

 

Anh còn khuyên tôi, “Đừng liều mạng quá, sức khỏe và thoải mái mới là quan trọng nhất.”

 

Tôi trả lời, “Tôi vì muốn thoải mái nên mới liều mạng như .”

 

Hắn khó hiểu hỏi tôi vì sao.

 

Trên sân thể dục ồn ào đông đúc, tôi kể lại cho mười mấy năm cuộc đời mình đã trải qua. Đó cũng là lần đầu tiên tôi mở lòng mình với một người khác.

 

Không ngờ, lại khiến một thiếu niên tuổi trẻ nhiệt huyết rơi lệ.

 

Sau đó, ôm chặt tôi, từ nay về sau sẽ bảo vệ tôi, không để ai bắt nạt tôi nữa.

 

Tôi vốn nghĩ chỉ thuận miệng an ủi mà thôi, nào ngờ lại thật.

 

Bởi vì huống gia đình đặc biệt, tôi thường xuyên bị người ta chế giễu bắt nạt.

 

Thời học sinh, thành tích là thước đo đánh giá tất cả. Vì điểm số, có những người thậm chí không từ thủ đoạn.

 

Tôi và Đỗ Vũ luôn luôn hiên ngang chiếm hai vị trí đầu lớp như , bị công kích cũng là thường .

 

Lúc ấy, chính Đỗ Vũ đã đứng ra mắng người kia đến mức không thể tự hỏi.

 

Sau đó, hai chúng tôi đều đỗ vào một trường đại học với điểm số rất cao.

 

Bốn năm đại học, chăm sóc tôi càng thêm chu đáo, sợ tôi phải chịu thương tổn khi không biết.

 

Tôi thường xuyên nghĩ, nếu gia cảnh của Đỗ Vũ bình thường một chút thì thật tốt. Như , khi sóng vai bên cạnh , tôi cũng không còn tự ti như nữa.

 

Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại lừa gạt tôi.

 

Anh trong nhà chỉ buôn bán nhỏ lẻ mà thôi, nào ngờ lại chính là công tử của Tổng Giám đốc một công ty lớn trong thành phố.

 

Khi biết tin này, tôi ôm mặt khóc nức nở hồi lâu, cuối cùng quyết định sẽ chia tay .

 

Chúng tôi vốn không phải là người chung một thế giới.

 

Tôi tới gặp Đỗ Vũ, thẳng thắn bày tỏ ý tưởng trong lòng.

 

Sau đó thì sao?

 

Anh không một lời, trực tiếp kéo tôi về biệt thự nhà mình, bảy ngày sau tôi không thể xuống giường nổi!

 

Tôi không thể không thừa nhận, tôi hoàn toàn không khống chế .

 

Lần đầu tiên, tôi một câu thô tục với Đỗ Vũ, “Môn đăng hộ đối là cái mọe gì chứ?! Anh là người đàn ông của em, không ai cướp khỏi tay em!”

 

Đỗ Vũ bật vuốt tóc tôi, thanh âm mềm mại cầu xin tha thứ, “Vậy em có thể tha cho không? Đã là ngày thứ mười rồi, em thổ nhưỡng phì nhiêu, không cày cuốc nổi nữa.”

 

Tôi cũng rộ lên, vùi đầu vào ngực , “Thêm một lần nữa là .”

 

HOÀN

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...