Nhà Vợ Tham Lam – Chương 2

4

 

Hai hôm sau, tôi và Lô Hạo đến nhà họ Lâm.

 

Người mở cửa là Lâm Nhiên.

 

Vừa thấy tôi, hắn liền quát thét ầm ầm, “Con mọe lại mò đến đây gì?! Không phải đã đưa sổ đỏ cho rồi sao?!”

 

Tôi nhạt, “Nếu sổ đỏ đang ở trong tay tôi, căn nhà này cũng là của tôi. Tôi về nhà mình, cậu kích cái gì?”

 

Lâm Nhiên bị tôi nhất thời nghẹn lời không biết đáp trả thế nào, chỉ còn thể trợn mắt tôi trừng trừng.

 

Hàn Cúc đúng lúc chạy ra kéo tay con trai, “Con trai, chúng ta đi, trả căn nhà này cho hắn! Cùng lắm thì ngủ lề đường! Chị con đúng là thứ không ra gì, lại tìm cho mẹ một đứa con rể như , còn chưa kết hôn đã muốn đuổi mẹ vợ và em vợ ra khỏi nhà!”

 

Tôi , “Dì đừng kích , căn nhà này mấy người sống chưa đến năm mươi năm cũng là bốn mươi năm, cho không chưa chắc cháu đã lấy, đừng là dùng nó để gán nợ. Hôm nay cháu đến đây là để rõ ràng chuyện hôm trước! Không phải hôm trước dì không tin con trai tốt nhà mình kết phường lừa gạt tiền của cháu sao? Cháu mang nhân chứng tới đây đối chấp!”

 

Nói xong, tôi kéo Lô Hạo tới, liếc Lâm Nhiên, “Cậu có thấy người này quen không?”

 

Lâm Nhiên chỉ lườm tôi một cái, cộc cằn một câu không quen.

 

“Có thể cậu chưa gặp hắn, chắc chắn có quen trai của hắn đi. Hắn tên là Lô Hạo, em trai của Lô Thành.”

 

Lâm Nhiên vẫn bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, “Rốt cuộc muốn gì?”

 

Tôi quay sang Lô Hạo, “Anh đi, những lời lúc trước đã hứa với tôi, cho hai mẹ con họ nghe.”

 

Nhưng tôi xong, Lô Hạo lại không hề phản ứng.

 

Tôi còn nghĩ hắn không nghe rõ, cố ý lặp lại một lần.

 

Lô Hạo đột nhiên hỏi lại, “Cậu muốn tôi cái gì?”

 

Tôi sửng sốt, “Những lời trên đường đến đây đã với tôi!”

 

Hàn Cúc tức giận hỏi Lô Hạo, “Hắn muốn cậu cái gì, cậu cứ yên tâm lặp lại đi!”

 

Lô Hạo cao giọng, “Hắn cho tôi một số tiền, bảo tôi vu cáo cho con trai dì và trai tôi cấu kết lừa tiền hắn!”

 

5

 

Tôi không ngờ tại thời điểm quan trọng thế này sẽ bị Lô Hạo bán đứng, không khỏi bật .

 

Tôi hắn chăm , hệt như đang một tên hề, “Lô Hạo, suy nghĩ cho kĩ, hành của có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này đấy. Tôi nghe gần đây còn có cơ hội tấn chức nữa!”

 

Lô Hạo giận dữ tôi, quát, “Thế nào, cậu còn muốn uy hiếp tôi sao?! Chỉ là một lập trình viên nghèo hèn, tôi là quản lí, địa vị cao hơn cậu không biết bao nhiêu cấp!”

 

Lô Hạo không sai, địa vị cấp bậc trong công ty của hắn thật sự cao hơn tôi. Nhưng hắn không hề biết, công ty này lại chính do nhà tôi mở ra.

 

Quản lí của bộ phận Thị trường vì sức khỏe không tốt nên muốn lui xuống tuyến hai, cha tôi đang có ý định nâng đỡ cho Lô Hạo.

 

Đáng tiếc, hắn lại không biết quý trọng cơ hội này.

 

Tôi trầm giọng, “Hôm nay lựa chọn giúp đỡ cho tên rác rưởi này, tôi nhớ kĩ rồi. Đỗ Vũ tôi nhất định sẽ tra xét chuyện này rõ ràng, các người chờ xem!”

 

Lâm Nhiên thấy kế hoạch thành công thì vô cùng thỏa mãn, còn không quên hét phía sau, “Mau cút đi!”

 

Hàn Cúc lại càng là không ngại một lời khó nghe nào, tất cả đều mang ra chiêu đãi tôi.

 

Rời khỏi nhà họ Lâm, Lâm Mỹ Vi lập tức tìm tôi hỏi huống.

 

Nghe tôi kể lại những lời Lô Hạo , ấy tức đến suýt hộc máu, “Hay là nhờ Tổng Giám đốc Đỗ chuyện với Lô Hạo đi?! Sao có thể bị hắn vu oan như ?!”

 

Lúc này Lâm Mỹ Vi vẫn không hề biết Tổng Giám đốc Đỗ chính là cha ruột của tôi, chỉ cảm thấy tôi và Tổng Giám đốc cùng họ là chuyện trùng hợp.

 

“Việc nhỏ mà thôi, không cần phiền Tổng Giám đốc. Anh có tính toán của mình rồi.”

 

Khi tôi và Lâm Mỹ Vi đi tắm suối nước nóng, vô gặp phải Lô Thành.

 

Hắn ngâm mình trong nước ấm, biểu cực kì hưởng thụ.

 

Bên cạnh hắn còn một tên tóc vàng cũng nằm trong đám lừa đảo.

 

Lô Thành thấy tôi, châm chọc, “Uy hiếp em trai tôi không thành công nên chạy đến đây uy hiếp tôi?!”

 

Tôi hắn chằm chằm, “Làm người phải có lương tri, lừa tiền, tốt nhất nên biết hối cải.”

 

Lô Thành lập tức nổi giận, “Con mọe mày, mày tao lừa tiền?! Mày có chứng cứ không?!”

 

Tôi mình không có chứng cứ, hi vọng hắn có thể thật, chỉ cần hắn thừa nhận lừa gạt tôi, số tiền lúc trước có thể tôi sẽ không truy cứu nữa.

 

Lô Thành nghe liền ha hả, “Tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian.”

 

Theo những gì tôi biết, Lô Thành cũng là tên thất nghiệp giống Lâm Nhiên, chỉ biết nhân cơ hội đi lừa tiền lừa tài người khác.

 

Nhưng tôi không quan tâm đến những chuyện này, trực tiếp chỉ cần hắn có thể thật, tôi sẵn sàng cho hắn thêm tiền, “Nếu đồng ý đến nhà họ Lâm chứng cho tôi, tôi sẽ cho mười vạn.”

 

6

 

Ngay cả Lâm Mỹ Vi đứng bên cạnh tôi cũng không khỏi choáng váng, này khác gì ném bánh bao nhân thịt cho chó ăn.

 

Tôi khoát tay , tiền có thể không cần, đạo lí và chân tướng nhất định phải rõ ràng.

 

Lô Thành vừa nghe đến tiền, ánh mắt lập tức tỏa sáng, tham lam hỏi lại, “Số tiền lúc trước cậu thật sự không muốn đòi?”

 

Tôi nhạt, “Năm mươi vạn đó coi như chút lòng thành của tôi, dù sao tôi cũng là tên ngốc lắm tiền.”

 

Tên tóc vàng bên cạnh Lư Thành bật ra một tiếng nhạo.

 

Tôi và Lô Thành bàn chuyện hợp tác, tôi chuyển cho hắn năm vạn trước, chờ tới khi hắn cùng tôi đến nhà họ Lâm, tôi sẽ chuyển nốt năm vạn còn lại.

 

Điều kiện chỉ có một, hắn phải ra tất cả sự thật.

 

Lô Thành đồng ý rất nhanh.

 

Lâm Mỹ Vi gấp đến giậm chân, tôi như kẻ điên, “Sao có thể phí tiền cho loại người này?! Hắn tuyệt đối sẽ không hối cải đâu!”

 

Tôi lạnh nhạt, “Anh chỉ muốn cho hắn một cơ hội cuối cùng.”

 

Lâm Mỹ Vi vẫn vô cùng lo lắng, “Anh không có chứng cứ bọn họ lừa đảo, cho hắn bao nhiêu cơ hội cũng là vô ích mà thôi, mười vạn kia cũng coi như mất trắng!”

 

Trưa hôm sau, tôi gặp Lô Thành trước cửa nhà họ Lâm như ước hẹn. Đi cùng hắn còn có tên tóc vàng hôm trước.

 

Lâm Mỹ Vi vốn cũng muốn tới, bị tôi từ chối. Dù sao cũng là chuyện liên quan đến mẹ và em trai ấy, tôi không muốn khiến ấy khó xử.

 

Lô Thành vừa thấy tôi liền trơ tráo hỏi, “Tiền đâu?”

 

Tôi đưa chiếc balo chứa năm vạn tiền mặt cho hắn. Tóc vàng nhận lấy, nở một nụ không có ý tốt với tôi.

 

Sau đó, tôi lại gõ cửa nhà họ Lâm.

 

Lần này, người mở cửa là Hàn Cúc. Vừa thấy tôi, bà ta đã lộ ra biểu dữ tợn như muốn ăn thịt người, “Tôi cậu có thể bớt chuyện thị phi không?! Không phải chỉ nợ vài đồng tiền thôi sao, nhất định phải ngày ngày chạy đến đây loạn?! Con tôi đúng là có mắt như mù mới ưng ý một kẻ lòng dạ hẹp hòi như !”

 

Tôi không quan tâm bà ta gì, nghiêng người để Lô Thành bước vào.

 

Tôi vốn nghĩ sau khi Lâm Nhiên thấy Lô Thành, hắn nhất định sẽ khẩn trương lo lắng.

 

Nhưng không ngờ, hắn vẫn giương ra dáng vẻ ông đây là đệ nhất thiên hạ.

 

“Chúng ta không cần nhiều nữa, trực tiếp rõ ràng chuyện này đi.”

 

Sau đó, tôi bảo Lô Thành kể lại mọi chuyện.

 

Hàn Cúc vô cùng kích , bà ta túm lấy áo Lô Thành, lớn tiếng quát, “Cậu thật cho tôi nghe, rốt cuộc cậu và con trai tôi có cấu kết lừa gạt hắn không?”

 

Lô Thành bà ta, “Bà thật sự muốn tôi ?”

 

Hàn Cúc nghiến răng nghiến lợi, “Có gì mà không thể chứ?!”

 

Lô Thành quơ quơ chiếc balo tôi vừa đưa cho hắn, “Được, tôi . Trong đây có năm vạn, hôm qua tôi còn nhận năm vạn, đều là hắn cho.”

 

“Hắn” trong miệng Lô Thành chính là tôi.

 

“Tôi nhận của người ta mười vạn, người ta muốn tôi vu cáo con trai bà.”

 

Hàn Cúc nổi trận lôi đình, trực tiếp vọt tới trước mặt tôi vung tay quăng một tát không chút lưu .

 

Lâm Nhiên đứng đằng sau còn không quên hô hào phải báo cảnh sát, không thể để tôi tiếp tục quấy rầy cuộc sống của mẹ con hắn như .

 

Hắn còn thật sự lấy điện thoại ra, bộ dáng như thể sẽ thật sự báo nguy.

 

Rốt cuộc vẫn là đi tới bước này.

 

Tôi nhạt bảo hắn bỏ điện thoại xuống, “Muốn báo cảnh sát? Không cần mất công đến thế, không phải ở đây đã có sẵn cảnh sát rồi sao?”

 

Nói xong, tôi sang tóc vàng đến cùng với Lô Thành, “Đến lượt cậu rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...