Nhà Vợ Tham Lam – Chương 1

1

 

Khi tôi vừa mới xác định quan hệ với Lâm Mỹ Vi, ấy đã kể cho tôi nghe về em trai Lâm Nhiên của mình, “Em trai của em tiêu xài hoang phí, không biết tiết kiệm, em sợ sau này sẽ vì hắn mà chướng mắt em.”

 

Lúc ấy tôi còn bật , “Sao có thể chứ? Hắn là hắn, em là em.”

 

Lần đầu tiên gặp Lâm Nhiên, hắn liền trực tiếp giơ tay đòi tôi tiền tiêu xài, giống như đây là chuyện hiển nhiên.

 

Tôi không nghĩ nhiều, còn với hắn, “Muốn xin tiền thì đi hỏi mẹ cậu đi, tôi lại chẳng phải người lớn nhà cậu.”

 

Không ngờ Lâm Nhiên lại lập tức nổi giận với tôi, “Vậy dựa vào cái gì mà đòi ở bên chị tôi?! Keo kiệt như mà cũng mơ tưởng rể của tôi?! Nói cho biết, trai cũ của chị tôi đều là phú nhị đại, mỗi khi tôi cần tiền tiêu, họ đều vung tay một lần mấy vạn!”

 

Lâm Nhiên ba hoa không biết ngượng miệng, nào biết tôi và chị hắn đã ở bên nhau từ hồi cấp Ba.

 

Sau khi lên đại học, chúng tôi cùng đăng kí vào một trường, suốt bốn năm bên nhau như hình với bóng.

 

Tốt nghiệp xong, chúng tôi lại nộp đơn xin vào cùng một công ty.

 

Từ nhỏ tới lớn, Lâm Mỹ Vi chỉ có duy nhất một trai là tôi.

 

Nhà họ Lâm hầu như không quan tâm đến Lâm Mỹ Vi, ngay cả mẹ ruột của ấy là Hàn Cúc cũng mới gặp tôi lần đầu, Lâm Nhiên đương nhiên không hề hay biết chuyện này.

 

Tôi thẳng với hắn, “Tôi là rể tương lai của cậu chứ không phải túi tiền của cậu!”

 

Lâm Nhiên không đòi tiền liền chạy đến xấu tôi với Lâm Mỹ Vi, khăng khăng muốn ấy chia tay với tôi.

 

Đương nhiên Lâm Mỹ Vi đứng về phía tôi, cãi nhau với em trai một trận lớn.

 

Sau khi Hàn Cúc biết chuyện nhà tôi đã chủ gọi điện thoại tới, “Chuyện hôm trước chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tương lai chúng ta là người một nhà, cũng không nên để ý những việc nhỏ nhặt này gì. Hôm nay mẹ nấu vài món, con đến đây cùng ăn với chúng ta nhé.”

 

Tôi lễ phép trả lời, “Cháu và Mỹ Vi vẫn chưa kết hôn, gọi mẹ không thích hợp lắm, cháu nên gọi dì thì hơn.”

 

Buổi tối hôm ấy, khi chúng tôi đang vừa ăn cơm vừa trò chuyện, đột nhiên có mấy người điên cuồng đập cửa.

 

Lâm Nhiên chạy ra mở cửa, những người bên ngoài lập tức xông vào, ai nấy đều hung hãn dữ tợn, tay xách theo đao.

 

Hàn Cúc sợ hãi kêu thất thanh, hô to phải báo cảnh sát.

 

Một người nổi giận đùng đùng quát, “Dám báo cảnh sát, ta sẽ con mụ này! Hàn Cúc, bà nghe cho kĩ đây, con trai bà nợ bọn này năm mươi vạn, nếu hôm nay không chồng tiền ra đây, chuẩn bị nhặt xác cho nó đi!”

 

Lâm Nhiên trực tiếp quỳ xuống ôm chân tôi cầu xin tôi giúp hắn trả nợ.

 

Tôi không muốn khiến Lâm Mỹ Vi khó xử, đồng ý sẽ trả tiền cho họ.

 

Bọn họ muốn tiền tươi thóc thật, tôi liền lái xe cùng bọn họ đến ngân hàng lúc tiền.

 

Thanh toán nợ nần xong xuôi, thái độ của Lâm Nhiên quay ngoắt, một câu cảm ơn cũng không có, như thể chuyện tôi giúp hắn là lẽ tất nhiên.

 

Cho dù diễn viên chuyên nghiệp cũng không có khả năng lật mặt nhanh như hắn.

 

Lúc ấy tôi không nghĩ gì, dù sao cũng đã giúp rồi.

 

Nào ngờ hai hôm sau, tôi vô thấy Lâm Nhiên đang vui vẻ ăn cơm cùng đám người đòi nợ hôm trước.

 

Trên bàn ăn, hắn còn nhắc đến tôi một cách vô cùng đắc ý, “Anh rể kia của tôi, đầu óc không tốt lại giàu có, sau này chúng ta thiếu tiền có thể lập mưu lừa hắn tiếp!”

 

2

 

Chuyện đã đến nước này, tôi không thể nhịn nữa.

 

Ngày hôm sau, tôi lái xe đến nhà họ Lâm, tìm Lâm Nhiên đối chất.

 

“Lâm Nhiên, nếu cậu thật sự thiếu tiền thì có thể hỏi tôi, cậu lại cấu kết với người ngoài lừa gạt tôi, đúng là quá đáng!”

 

Không chờ Lâm Nhiên trả lời, mẹ hắn là Hàn Cúc đã nhảy dựng lên, “Cậu cái gì? Lâm Nhiên nhà chúng tôi lừa tiền cậu?!”

 

Tôi tất cả những chuyện mình mắt thấy tai nghe cho Hàn Cúc, bà ta nhất định không chịu tin tưởng.

 

“Không có khả năng! Lâm Nhiên nhà tôi tuyệt đối không thể ra loại chuyện này!”

 

Tôi đưa ảnh chụp Lâm Nhiên đang hào hứng ăn cơm với những người kia cho bà ta xem.

 

“Con trai tôi đã trả hết nợ, chủ nợ mời hắn ăn cơm không phải là chuyện bình thường sao? Bây giờ nợ tiền đều là đại gia, cậu chưa nghe bao giờ hả? Lại , ai biết bức ảnh này của cậu chụp từ khi nào?! Nói không chừng là từ trước khi nợ tiền thì sao?!”

 

Tôi không còn muốn nghe thêm bất kì lời nào của Hàn Cúc nữa, chỉ chằm chằm vào Lâm Nhiên.

 

Đã bị tôi bắt ngay tại trận, tôi muốn nghe thử xem hắn định giải thích thế nào.

 

Kết quả, hắn lạnh nhạt một câu hờ hững, “Không phải là đã vay tiền của sao? Hiện tôi đang đi tìm việc đây, tới khi nào kiếm đủ tiền sẽ trả lại cho .”

 

Tôi tức đến bật , “Lâm Nhiên, cậu tự hỏi lương tâm của cậu xem những gì tôi có phải sự thật hay không? Hôm qua cậu cùng mấy người đòi nợ ăn cơm ở Phú Tường, cậu còn tôi tên ngốc lắm tiền, có phải không?”

 

Lâm Nhiên dường như không nghe thấy lời tôi , đột nhiên kêu khóc, “Mẹ, chỉ trách con trai của mẹ không có năng lực, ra đường vất vả kiếm tiền, bất đắc dĩ nên mới phải đi vay, bây giờ người ta chỉ vì đòi tiền mà đến tận cửa vu hãm con lừa đảo!”

 

Hàn Cúc lập tức kích , cao giọng quát tôi, “Cậu có chứng cứ gì mà bảo con trai tôi lừa tiền của cậu?! Không phải chỉ là muốn đòi tiền sao?! Tôi không có tiền, có nhà cậu có lấy không?!”

 

Nói xong, bà ta muốn đứng dậy đi lấy sổ đỏ.

 

Lâm Nhiên lại tranh thủ cơ hội gọi cho Lâm Mỹ Vi tố cáo, “Anh rể sốt ruột đòi tiền của tôi, còn vu cho tôi lừa gạt, chị có thể thay tôi cầu xin hắn, để hắn lùi lại một thời gian cho tôi không?”

 

Điện thoại của Lâm Mỹ Vi nhanh chóng gọi tới, tôi nghe điện thoại đang định giải thích với ấy, Hàn Cúc đã đi ra, nổi giận đùng đùng ném mạnh sổ đỏ xuống mặt bàn, “Tôi đưa sổ đỏ cho cậu, cậu phải lập tức xin lỗi con trai tôi!”

 

3

 

Nhìn cuốn sổ đỏ, tôi bật .

 

Tôi với Hàn Cúc, “Nếu cháu thật sự để ý số tiền này, hôm trước nhất định sẽ không cho hắn vay, dì hiểu không? Tương lai cháu kết hôn với Lâm Mỹ Vi, chúng ta trở thành người một nhà, thật sự cũng quá mất mặt rồi.”

 

Lâm Nhiên trợn mắt nhạo tôi, “Chỉ bằng một tên keo kiệt như mà đòi kết hôn với chị tôi?!”

 

Tôi trừng mắt hắn, “Mạnh miệng đúng không? Hôm sau tôi sẽ dẫn người chứng tới, để xem cậu có thể cứng cổ đến khi nào!”

 

Nói cũng thật khéo, trong những người tham dự vào chuyện lừa đảo này có một người là trai của phó Quản lý bộ phận Thị trường Lô Hạo trong công ty tôi, Lô Thành.

 

Tôi hẹn gặp Lô Hạo, cố ý những chuyện mà trai hắn đã cho hắn nghe. Lô Hạo vô cùng tức giận, hứa hẹn sẽ đứng ra chứng minh cho tôi.

 

Vừa lúc này Lâm Mỹ Vi cũng chạy đến tìm tôi, hai mắt đỏ bừng, dường như là vừa mới khóc xong.

 

Cô ấy vừa thấy tôi liền vội vàng chạy tới nắm tay tôi xin lỗi.

 

Lúc đầu tôi còn buồn bực, “Là em trai em sai, vì sao em phải xin lỗi?”

 

Lâm Mỹ Vi nghẹn ngào lắc đầu, “Em có một gia đình như , không xứng ở bên . Đỗ Vũ, chúng ta chia tay đi. Bọn họ liên lụy em là đủ, em không muốn cũng bị vướng vào rắc rối.”

 

Chuyện Lâm Mỹ Vi bị người nhà áp bức, từ thời còn học đại học tôi đã biết rõ ràng.

 

Học phí của Lâm Mỹ Vi đều là do chính tay ấy kiếm, thậm chí còn bị đứa em trai vô dụng Lâm Nhiên bám theo phiền, dăm ba ngày phải đi giải quyết những chuyện hắn ra.

 

Tôi vốn tưởng tới khi Lâm Nhiên tốt nghiệp đại học, hắn có thể tự lập. Nào ngờ đã ra trường rồi hắn cũng không tìm công việc đàng hoàng, ngày ngày mang thẻ ghi nợ đi tiêu xài khắp nơi, đến hạn lại đòi Lâm Mỹ Vi trả tiền cho hắn.

 

Lâm Nhiên vô dụng như , Hàn Cúc lại chỉ cảm thấy hắn xuất chúng, chỉ cần nghe hắn khoác vài câu đã cực kỳ tin tưởng Lâm Nhiên là người nên chuyện lớn.

 

Lúc trước, cha của Lâm Mỹ Vi chính là vì không thể chấp nhận việc Hàn Cúc nuông chiều con trai vô pháp vô thiên như , dưới sự giận dữ đã kéo nhau đến cục Dân chính ly hôn.

 

Nhưng, suy cho cùng, trái tim ông ấy vẫn hướng về gia đình này. Không bao lâu sau khi ly hôn, cha Lâm Mỹ Vi ngã bệnh qua đời.

 

Hàn Cúc không chỉ không biết hối cải, thậm chí còn càng thêm khoa trương quá đáng.

 

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi dịu dàng ôm Lâm Mỹ Vi vào lòng, “Đừng ngốc như , những lời đã hứa với em, nhất định sẽ thực hiện đầy đủ. Nhưng đứa em trai này của em nhất định phải dạy dỗ lại, em cứ chờ xem đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...